Chương 8

Tô Lan rút khăn tay trong tay trong ngực ra, che mặt, trốn sau cánh cửa.

Tô Lan biết rất rõ, muốn rời khỏi nơi này chỉ có thể dựa vào cánh cửa nàng vừa đi vào. Gian phòng này chỉ có một lối ra duy nhất, có cửa sổ, nhưng căn phòng này rất đặc biệt, xây giữa hồ, xung quanh đều là nước, nếu nhảy ra bằng cửa sổ, căn bản không thể chạy được.

Tay trái Tô Lan cầm dao găm bên hông, phán đoán vị trí và phương hướng rút dao, nàng có thể nắm chắc chín phần có thể khiến đối phương một đao mất mạng.

Nhưng thanh âm kia không còn đến gần nữa, dường như đã biến mất trong không khí.

Tô Lan không dám bất cẩn, đợi một lúc, xác định không có tiếng động nào mới nhanh chóng bước ra ngoài, đóng cửa lại.

Quên đi, lần sau lại đến xem, trước tiên cứ điều tra gần đây có ai vào phủ rồi lại nói.

Tô Lan không chút do dự, nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.

Lúc này, một người từ góc hành lang ở phòng bên đi ra, dưới ánh trăng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người mặc áo màu gỗ tử đàn, chỉ vàng trên cổ tay áo hơi lóe sáng.

Hắn nhìn bóng lưng Tô Lan bất động hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia u ám.

“Chủ tử, là nữ tử có cần đuổi theo hay không?” Một bóng đen khác từ bên cạnh hiện lên, liếc nhìn bóng người đang chạy trốn.

"Không cần." Bóng người mặc áo tử đàn đi ra, giọng nói lạnh lùng dị thường, quay đầu nhìn về phía cửa phòng vừa đυ.ng tới, trầm giọng nói: "Nếu đã biết nơi này, vậy chắc chắn là người của nàng, để nàng đi..”

“Chủ tử, thứ đó——”

“Nàng không lấy được.”

Nam tử thu hồi ánh mắt, cười chua xót: “Vô Nam, ta thấy có lẽ mình điên rồi, bây giờ nhìn ai cũng cảm thấy giống nàng…”

“Chủ tử……”

“Đi thôi……” Giọng nói lại lạnh lùng như ban đầu: "Mấy ngày này cử thêm người canh gác ở đây, còn nữa đừng để lộ hành tung.”

“Vâng.”

Chỉ là nam tử vừa đi được mấy bước đã quay ngược trở về, đẩy cửa Đinh Thủy Hiên ra, đi vào.

Nhìn xung quanh, không phát hiện đồ đạc trong nhà có dấu vết bị di chuyển, cũng không có dấu hiệu nào cho thấy cửa sổ bên tường đã bị mở.

Hắn đi đến cuối giường ấn nhẹ vào một vị trí, ngăn bí mật lại hiện lên, nhìn thấy bên trong trống rỗng, vẻ mặt không hề thay đổi.

Sau đó hắn lấy một món đồ tử trong ngực ra bỏ vào ngăn bí mật.

“Chủ tử, thứ này quan trọng như vậy, có thể đặt ở đây sao?” Vô Nam khó hiểu, hai năm nay chủ tử luôn mang theo thứ này bên mình, cũng chưa từng cho người khác chạm vào.

“Mục đích của người đó tớii đây chính là muốn tìm thứ này, một lần không tìm được, nàng nhất định sẽ còn đến nữa.” Hắn đóng ngăn bí mật lại: “Nếu nàng tới lấy đồ đi, các ngươi không cần ngăn cản, chỉ cần đi theo nàng là được, nhìn xem nàng muốn làm gì.”

“Vâng.”

……

Tô Lan không dừng lại, sau khi ra khỏi phủ tướng quân, trực tiếp trở về Tô phủ, nàng vừa đến vừa đi cũng chỉ tốn thời gian ba chén trà, vẫn không có ai phát hiện nàng không có trong phòng.

Nàng thay y phục dạ hành, nằm xuống giường, không ngừng suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, bất an trở mình.

Sao có thể không thấy được, nàng nhớ rõ đã đặt ở đó.

Chẳng lẽ bị Tạ Thường An cầm đi?

Cũng không có khả năng, nàng chưa từng nói cho hắn biết, Tô Lan trằn trọc xoay người.

Còn có tiếng bước chân kia, rốt cuộc là ai?

...

Tô Lan không biết mình ngủ như thế nào, chỉ biết lúc tỉnh lại trời đã sáng.

“Cô nương, ngài tỉnh rồi.” Phất Đông đi tới, hầu hạ nàng ngồi dậy.

“Giờ nào rồi?”

“Đã giờ Tỵ.” Phất Đông bưng nước ấm tới: “Mới vừa rồi đại phu nhân sai người đưa mấy chiếc trâm cài tóc tới, thấy ngũ cô nương còn đang ngủ, nô tỳ liền nhận thay cô nương.”

Trên mặt Tô Lan cuối cùng cũng có chút thay đổi, giờ Tỵ? Nàng đã ngủ lâu như vậy sao?

“Tại sao ngươi không đánh thức ta dậy? Còn phải thỉnh an nữa.” Xem như nàng không để ý tới nhà họ Tô, nhưng chuyện thỉnh an vẫn không tránh được, ngày đầu tiên đã ngủ sâu như vậy, chỉ sợ là lại bị nói ra nói vào.

Phất Đông giải thích: “Lão phu nhân căn dặn mấy ngày nay ngài ấy muốn nghỉ ngơi, không cần các phòng đến thỉnh an, nô tỳ thấy cô nương đang ngủ say nên cũng không đánh thức.”

Tô Lan biết, lão phu nhân làm gì muốn nghỉ ngơi, chẳng qua không muốn để mình đi thỉnh an mà thôi, Tô Lan gật đầu, không nói thêm nữa.

Nàng không khỏi đặt tay lên ngực, có thể cảm nhận được vết sẹo trên người qua lớp áo mỏng.

Có lẽ là vì mùa đông ở kinh thành ngày càng lạnh, sức khỏe của nàng thật sự quá kém, vừa vào kinh, nàng liền cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cách đây vài năm, bảo nàng đứng năm sáu ngày trong tuyết mùa đông lạnh giá cũng không thành vấn đề.

Tô Lan đặt tay lên vết sẹo, ánh mắt trở nên sắc bén.

Lý Dịch Vân, vết dao này…… Ta sẽ không để mình chịu đựng vô ích……