Thấy ánh mắt Tô Hành có chút trốn tránh, Tô Lan đặt hắn xuống đấy nói: “Ngươi không nói cũng được, chỉ có ta đáng thương, nói rõ tình cảm với ngươi, nhưng có người lại che che đậy đậy không chịu nói với ta, ai, trong lòng ta còn muốn cố gắng dạy hắn cưỡi ngựa bắn tên, nếu đã như vậy, cũng nên bỏ đi thôi, cũng giúp ta tiết kiệm được chút sức lực.”
“Cô cô, cô cô.” Củ cải nhỏ vội vàng: “Cháu nói, cháu nói.” Hắn đưa tay ôm Tô Lan, bước đi lại quá chậm.
Tô Lan bế hắn lên, trong mắt hiện lên một tia đắc ý: "Ta nghe.”
“Là Tấn Vương!”
Tô Lan còn tưởng mình bị lãng tai, cau mày hỏi: “Ai?”
“Là Tấn Vương, Tấn Vương hay tới nhà tìm cha, có những lúc cha không ở đó, Tấn Vương sẽ nói chuyện với cháu, thường xuyên nói tới Trấn Bắc đại tướng quân.” Tô Hành dựa sát lại gần Tô Lan: “Cô cô, cháu lén nói cho người biết, mỗi lần Tấn Vương đến lén tới tìm cha.”
Vẻ mặt Tô Lan phức tạp nhìn Tô Hành, không nhịn được chửi thầm: Ngươi bán đứng cha ngươi và Lý Thừa Quân như vậy, bọn họ có biết không?
Tô Lan luôn cảm thấy bất an, có phải nàng biết quá nhiều hay không?
“Cô cô, tại sao người lại biết cưỡi ngựa bắn tên? Có phải cô cô cũng muốn trở thành người giống Trấn Bắc đại tướng quân hay không? Trong lòng Tô Hành, chỉ những người có nhiệt huyết, muốn anh dũng gϊếŧ địch mới có thể học được bản lĩnh như vậy.
Tô Lan cười lạnh: “Váng đầu mới muốn trở thành người giống hắn.”
Tô Lan ôm Tô Hành đi trong rừng khoảng một nén nhang, xác nhận không có người đi theo, mới ném cung tên vào đống gỗ mục, bước ra khỏi rừng, quay lại đường lớn.
Nhưng Tô Lan vừa nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, bước chân đột nhiên dừng lại.
Nàng cảm thấy sau này ra ngoài nhất định phải xem hoàng lịch cẩn thận.
Tại sao nàng đi đến đâu cũng gặp được Lý Thừa Quân! Không biết có phải là quỷ theo đuôi không nữa?
Tô Lan sợ tới mức ném Tô Hành đang ôm trong ngực sang một bên, không sai, thật sự là bị ném đi, Tô Hành đáng thương còn chưa kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, mông đã chạm đất cứng ngắc, khiến hắn đau đớn kêu lên: "Ôi! Cô cô! "
Âm thanh này lại thu hút sự chú ý của cả những người khác.
Tô Lan lập tức lấy khăn tay ra, che môi, ho khan vài tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lo lắng đỡ Tô Hành đứng dậy: "Hành Nhi, sao vậy? Có bị thương hay không?”
Cơ thể nhỏ bé của Tô Hành run lên, đến rồi, cô cô của hắn lại đến nữa!
Tô Hành có chút luống cuống, bây giờ hắn nên làm thế nào? Nên nói cái gì? Làm cái gì? Có thể nằm xuống đất giả chết không?
Trong lúc Tô Hành nhìn bên cạnh xem xét, hai mắt đột nhiên sáng lên: “Tam thúc!”
“Khụ khụ!” Tô Lan ho càng dữ dội hơn. Lần này nàng không có giả vờ, tam…… Tam thúc? Tô Lan nhìn qua tam thúc trong miệng Tô Hành.
Tô Hành đứng dậy kích động chạy đến hướng bên kia: “Tam thúc! Tam thúc!”
Sau đó Tô Lan mới biết, Tô Hành vẫn lén gọi Lý Thừa Quân là tam thúc.
Lý Thừa Quân bế hắn lên, quay đầu nhìn Tô Lan: "Sao các ngươi lại ở đây?
Tô Hành quay đầu nhìn Tô Lan, thân thể run lên, do dự nói: “À…cháu và cô cô muốn tới Dư Giang xem băng, chỉ là xa phu đưa chúng ta tới đây lại tự chạy trước, chúng ta không tìm được đường về.”
Trong lòng Tô Lan thầm khen ngợi, trẻ nhỏ dễ dạy!
Lý Thừa Quân nghi ngờ nhìn hai người: “Chạy? Tại sao hắn phải chạy?”
Tô Hành căng thẳng quay lại nhìn Tô Lan, hắn không biết tại sao xa phu lại bỏ chạy, chỉ biết khi Tô Lan quay lại người đánh xe đã biến mất
“Tấn Vương.” Tô Lan chậm rãi đã đi tới, hốc mắt ướt đẫm, đỏ bừng, tỏ vè vừa hoảng sợ vừa tủi thân:“Vừa rồi chúng ta gặp hắc y nhân, xa phu chạy trước, ta và Hành Nhi vội vàng bỏ chạy, bây giờ mới thoát được một kiếp.”
“Hắc y nhân?” Lý Thừa Quân nhướng mày, vẫy tay, Vô Nam từ bên cạnh đi ra, vứt một thi thể xuống: “Là hắc y nhân này sao?”
Tô Lan nghẹn lại, nhanh như vậy! Đã tìm được thi thể rồi?
Nàng tỏ vẻ sợ hãi, lùi lại một bước: “Ta cũng không biết, vừa rồi căn bản không nhìn thấy mặt.”
“Cũng không biết Tô Ngũ cô nương chạy thoát như thế nào, những sát thủ này không giống người biết nương tay.” Lý Thừa Quân rõ ràng không tin lời Tô Lan, đây đều là sát thủ Lý Dịch Vân phái tới ám sát hắn. Tại sao Tô Lan lại trùng hợp xuất hiện ở đây? Thủ hạ của Lý Dịch Vân cũng giống như hắn, không phải người biết thương hương tiếc ngọc.
Tô Lan biết Lý Thừa Quân đa nghi, âm thầm cắn răng: “Trong lúc nguy hiểm, có người cứu chúng ta……”
“Sao? Hành Nhi nói cho tam thúc biết, người cứu các ngươi nhìn như thế nào?” Lý Thừa Quân xoa đầu Tô Hành, không hề nhìn nàng.
Tô Hành:……
Làm sao hắn biết người đó nhìn như thế nào? Rõ ràng không có người như vậy! Oa oa... cô cô, nên nói thế nào đây!