Chương 29

“Cô cô, tài bắn cung của người thật lợi hại, có thể dạy Hành Nhi hay không?” Vua nịnh nọt Tô Hành lại bắt đầu quấn lấy Tô Lan, đoán trước được Tô Lan sẽ từ chối, còn có chút mặt dày nói: “Cô cô, trong lòng Hành Nhi cô cô là vô địch.”

Lúc này Tô Lan cũng không có tâm trí để ý tới chuyện này, nàng nói một câu cho có lệ: “Nói sau đi” Nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra người nào đang muốn điều tra thân phận của mình.

“Được được.” Tô Hành vui mừng khôn xiết, bước chân tới nhặt con chim bồ câu bị Tô Lan ném sang một bên: “Cô cô, chúng ta mang về hầm canh đi.”

“Trong nhà để ngươi bị đói sao? Chẳng lẽ còn thiếu một con bồ câu như vậy ——” Giọng nói đột nhiên im bặt, Tô Lan giật lấy con chim bồ câu trên tay Tô Hành, mở cánh phải của nó ra, chỉ nhìn thấy ba đốm đỏ, nàng lấy tay lau đi, nhưng không thể lau sạch, không phải vết máu……

Trong đầu Tô Lan vang lên tiếng chuông cảnh báo, lập tức ném con bồ câu trắng đi thật xa, ôm lấy Tô Hành chạy sâu vào trong rừng.

Xong rồi xong rồi!

“Cô cô, sao vậy?” Tô Hành bị nàng làm cho giật mình, không thở nổi.

“Nếu còn ở lại, người bị hầm chính là hai chúng ta.” Tô Lan vừa nói xong, đã thấy bồ câu trắng bị vứt bỏ đột nhiên kêu lên một tiếng lao thẳng lên trời, vỡ vụn ở nơi cao nhất, tụ tập khói tím, lập tức tràn ra.

Con bồ câu này không phải của người khác, là do Lý Thừa Quân nuôi, Lan cũng không biết hôm nay dẫm phải vận cứt chó thế nào, gặp được chuyện này còn trực tiếp bắn chết bồ câu đưa tin của hắn, chặn tin tức của hắn.

Mà ở một nơi khác trong rừng……

Ba thi thể bị lôi đi ném sang một bên, đều bị tên bắn chết, chỉ có một người có thêm vết thương giữa cổ.

“Chủ tử, thuộc hạ tìm được ba thi thể trong rừng.” Người này chính là Vô Nam, hắn ngồi xổm xuống kiểm tra miệng vết thương, rút

ra một mũi tên, nhìn kỹ: "Bọn họ đều cùng một đám, nhưng thuộc hạ dám khẳng định, mấy người này không phải do người chúng ta gϊếŧ.”

Lý Thừa Quân bước tới, lười biếng liếc nhìn những mũi tên trên xác chết. Đôi mắt u ám, cuộn cuộn cảm xúc: “Các ngươi không có bản lĩnh này.”

Thân mũi tên đều cắm hoàn toàn vào người không nói, nhưng tất cả đều xuyên qua ngực, đầu mũi tên nhô ra khỏi cơ thể, bụi bặm trộn lẫn, máu thịt mơ hồ.

Thủ pháp này, quen thuộc đến kỳ lạ……

Cùng lúc đó, một âm thanh sắc bén đột nhiên từ trong rừng sâu truyền đến, Lý Thừa Quân ngẩng đầu, chỉ thấy trong không khí có một đám khói màu tím ngưng tụ, ngay lập tức mù mịt.

“Chủ tử, là bồ câu đưa tin!” Vô Nam giật mình: “Có người bắn bồ câu của chúng ta!”

Nhưng con bồ câu này đều do chủ tử đích thân nuôi dưỡng, mỗi con bồ câu đều giấu tên kêu trong người, nếu bị bắn rơi, sẽ kích hoạt mũi tên bên trong lao đi, dùng khói tím làm cảnh báo.

“Chủ tử, thuộc hạ đi điều tra chuyện này.” Nếu không điều tra hắn cũng không biết rốt cuộc là ai nhanh tay như vậy.

“Không cần.” Lý Thừa Quân quay người vẫy tay, con cáo đỏ nhảy vào trong ngực hắn, tựa vào trong ngực hắn.

“Chủ tử?”

Lý Thừa Quân vuốt đuôi cáo, cũng không biết đang nói với con cáo hay đang nói với chính mình, ngay cả sát khí trên người cũng tiêu tan không ít: “Nàng đến rồi, chúng ta đi gặp nàng đi có được không?”

...

Nếu hỏi Tô Lan hôm nay làm sai điều gì nhất, nhất định sẽ nói nàng nhảy xuống ngựa không che mắt củ cải nhỏ, nếu không nhìn thấy bồ câu đang bay, nàng sẽ không bắn chết, nếu như vậy nàng cũng không đến mức vừa phải trốn tránh Lý Dịch Vân đuổi gϊếŧ, lại vừa phải đề phòng Lý Thừa Quân tới tìm người.

Vết thương lúc trước còn chưa xử lý, bây giờ đã xé toạc ra, Tô Lan không khỏi cau mày, ôm Tô Hành nói: “Nếu có người hỏi, chuyện hôm nay ngươi biết nói như thế nào rồi phải không?”

Tô Hành chớp mắt ngập ngừng trả lời: “Cháu nói không biết gì cả có phải không?”

Tô Lan bĩu môi: “Như vậy chính là lạy ông tôi ở bụi này! Phải nói là chúng ta bị lạc trong rừng, xa phu chạy được nửa đường, chúng ta không tìm được đường về."

“Nhưng cô cô, cha nói, trẻ con không thể nói dối nếu không sẽ không cao lên được.” Tô Hành cau mày, trong lòng dối dắm.

“Không thể cao được?” Tô Lan nhướng mày: “Ngươi nhìn ta có cao hay không? Còn muốn cưỡi ngựa bắn tên nữa không? Ngươi ngốc như vậy, chỉ sợ học không nổi”

“Cô cô.” Củ cải nhỏ ôm chặt cổ nàng, gục xuống nhất quyết quấn lấy nàng: “Cháu sẽ nghe lời cô cô, muốn học cưỡi ngựa bắn tên, sau này ra trận gϊếŧ địch, trở thành người giống Trấn Bắc đại tướng quân.”

Bước chân Tô Lan đột nhiên dừng lại, khóe miệng cong lên nụ cười đau khổ: “Học ai không học lại cố tình học hắn? Ngươi cũng biết tướng quân từ xưa đến nay không có ai có kết cục tốt. Vả lại, lúc hắn ra trận gϊếŧ địch, ngươi chẳng qua cũng chỉ mới tập tễnh biết đi, sao lại biết được nhiều chuyện như vậy?”

“Người đó không giống.” Tô Hành có chút không vui, bĩu môi nói: “Cháu đã biết hắn từ rất lâu rồi, hắn dẫn một vạn quân tiêu diệt năm vạn binh mã Hung Nô, chiếm lại bảy thành trì, hắn vĩnh viễn là anh hùng trong lòng Hành Nhi."

Tô Lan hừ lạnh một tiếng: “Có ích gì chứ, không phải đã chết……” Tô Lan nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng: “Những việc này là ai nói với ngươi?”

Trấn Bắc tướng quân danh tiếng vang dội, nhưng Tô Lan biết, từ khi hắn chết, không còn người nào dám nhắc đến, một đứa trẻ năm tuổi sao có thể biết được chuyện này?