Chương 27

Tô Lan nhìn vách xe ngựa, không khỏi có chút bực bội, trong mắt nàng, chiếc xe ngựa này thực sự rất tệ, nàng nhất định phải đến chỗ Lý Thừa Quân lừa một cái tới đây.

Tô Lan đặt Tô Hành xuống, cúi người, cô nhẹ nhàng dựa vào đầu xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài: “Phải bao lâu nữa mới tới Dư Giang, khụ khụ…sao đi lâu như vậy còn chưa tới?”

Tô Lan khẽ vén rèm, cẩn thận nhìn khắp xung quanh, tay trái giấu chủy thủ sau lưng, nhìn thấy một người đánh xe chất phát quay đầu nhìn nàng nói:“Ngũ cô nương, sắp tới rồi, con ngựa này chạy có hơi mệt, đi qua một đoạn sườn núi nữa sẽ đến.”

Nếu nàng thực sự là Tô Lan, có lẽ đã tin là thật, Tô Lan giả vờ khó hiểu: “Không phải hôm nay ở Dư Giang có tổ chức Bình Hi sao? Tại sao trên đường có ít người như vậy, suốt đường tới đây chỉ có mình xe ngựa của chúng ta?”

Xa phu cười nói: “Ngũ cô nương không ở kinh thành, có lẽ không biết đây là đường tắt, vừa rồi mấy người tam cô nương đã đi trước, nếu không đi đường tắt chỉ sợ không theo kịp, sẽ chậm trễ thời gian.”

“Nghe nói là Thái Tử điện hạ mời?” Tô Lan vẻ mặt chờ mong, ánh mắt ngại ngùng.

Xa phu nhìn nàng một cái, trong mắt lóe lên vẻ sắc bén, cười nói: “Ngũ cô nương, thật sự là Thái tử mời.”

Nhưng hắn vừa dứt lời, dao găm đã kề trên cổ, lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, xa phu giật mình căng thẳng.

“Chẳng qua chỉ là một xa phu trong phủ, còn có thể biết là Thái tử mời hay sao?” Tô Lan lạnh lùng nói, không còn chút dáng vẻ yếu đuối vừa rồi: “Thật đúng là có bản lĩnh rất lớn.

Xa phu không kịp nghĩ nhiều, tại sao Tô ngũ tiểu thư này lại thay đổi như vậy, hai mắt tối sầm, khuôn mặt vặn vẹo.

Tô Lan căn bản không cho hắn cơ hội thở ra, tay trái xoẹt một cái qua cổ hắn, máu đỏ phun ra, Tô Lan nhanh chóng tránh né, nhưng vẫn có mấy giọt bắn lên người, cũng may hôm nay nàng mặc váy, màu máu xen lẫn không dễ nhìn thấy.

Nàng đá xác xa phu xuống xe, để hắn nằm dưới đất, lặng lẽ trừng lớn hai mắt, đôi mắt mở to tức giận, có lẽ là đến lúc chết cũng không hiểu được, mình chết trong tay nàng như thế nào?

Lúc này Tô Lan mới vén rèm lên nhìn Tô Hành đang nằm co dưới sàn, khẽ thở ra, cũng may, vừa rồi hắn không nhìn thấy, hắn vẫn còn nhỏ, không nên dính vào máu tanh.

Đột nhiên, trong rừng cây vang lên một âm thanh chói tai, Tô Lan vội vàng kéo rèm xuống: “Đừng lấy ra, bịt tai lại.” Nàng nhặt roi đánh ngựa dưới đất, vung sang một bên.

“Lạch cạch”, một mũi tên theo tiếng gió lao tới

Tô Lan còn chưa kịp thờ, mũi tên hai bên đã bắn ra, nhắm vào đường chết của Tô Lan.

Lý Dịch Vân, ngươi kích động lắm phải không?

Tô Lan xoay người, hai mũi tên lướt qua người nàng, đột nhiên vung roi ngựa, dùng lực đánh vào đuôi mũi tên, khiến chúng bay sang hai bên.

Có lẽ đối phương cũng không ngờ Tô Lan có thể đánh ngược lại, một hắc y nhân chưa kịp chạy trốn, một mũi tên xuyên qua người hắn, nhìn thấy người này ngã xuống, Tô Lan cũng không thèm nhìn thấy, nhảy lên, đuổi theo người còn lại.

Mấy người này đều đã nhìn thấy khuôn mặt của nàng, không thể sống.

Tô Lan móc chân, mũi tên rơi vào tay nàng cũng không dừng lại, mũi tên bay thẳng về phía hắc y nhân trước mặt.

Trong vòng ba mươi bước nàng vẫn có thể chắc chắn đánh trúng, quả nhiên, hắc y nhân loạng choạng, đột nhiên ngã ra đất.

Tô Lan chạy tới, thấy mũi tên trúng ngực hắn, máu tươi chảy ra, chỉ là vị trí có hơi lệch sang một bên, có lẽ chỉ trúng phổi, nàng trực tiếp lấy chủy thủ lướt qua cổ hắn, lập tức máu chảy thành sông, trong rừng ngập tràn mùi máu tanh.

Tô Lan cau mày, cầm lấy cung tên trong tay hắn, không quay đầu lại bước đi, mở rèm ôm Tô Hành đi ra ngoài.

“Cô cô.” Tô Hành thấy trên tay Tô Lan có dính máu, còn tưởng nàng bị thương, hốc mắt ươn ướt: “Máu.” Nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Tô Lan tưởng hắn bị dọa sợ, liền bế hắn lên lưng ngựa: “Không phải từng nói mình là nam tử hán sao? Bây giờ mới nhìn thấy máu đã sợ như vậy.” Nàng cởi dây buộc ngựa, tay phải dùng sức, xoay người lên ngựa.

Tô Hành sửng sốt một lát, quên mất mình còn đang khóc, Tô Lan thấy hắn chảy nước mắt nước mũi, liền dùng ống tay áo lau cho hắn, sau đó ôm hắn vào lòng: "Nắm chặt dây cương, hôm nay đúng lúc dạy ngươi cưỡi ngựa.”

Củ cải nhỏ cúi đầu nhìn lưng ngựa cao lớn, có chút khó hiểu, cao như vậy sao cô cô có thể leo lên được, hắn từng nhìn thấy tam cô cô và tứ cô cô cưỡi ngựa nhưng có người nào không mất một lúc mới leo lên được.

Bây giờ hắn tin chắc cô cô không lừa hắn, nàng thật sự biết cưỡi ngựa!

“Cô cô, máu của người phải làm sao? Người có đau lắm không?” Củ cải nhỏ nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng thổi thổi.

Tô Lan bật cười, trong lòng không khỏi ấm áp: “Đứa nhỏ ngốc, không phải máu của ta.”

Nàng lau ngón tay vào ống tay áo, máu trên đầu ngón tay dính vào tay áo, khôi phục lại như ban đầu, cũng không có vết thương.