Chương 26

“Cha cháu vào cung.” Tô Hành chớp mắt: “Tổ phụ cũng đi.”

Đôi mắt Tô Lan thoáng lóe lên, mơ hồ cảm thấy bất an: “Hai người vào cung khi nào? Không phải vừa rồi ta đi thỉnh an bọn họ còn ngồi ở đó sao?”

“Mới nửa canh giờ trước, cô cô, làm sao vậy?” Tô Hành khó hiểu nhìn nàng: “Tổ phụ và cha đều không tốt, bọn họ không cho cháu ra ngoài chơi, chán quá.”

“Là ai nói muốn tới Dư giang xem chơi băng?” Tô Lan luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản. Hôm nay mới mùng một, còn công vụ gì vội phải làm ngay trong hôm nay, chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn mà thôi.

Tô Lan chỉ hi vọng là do mình nghĩ nhiều, nhưng từ khi sinh ra nàng đã sớm quen với âm mưu, thủ đoạn, những chuyện này không khỏi khiến nàng nghi ngờ, huống chi hôm qua mới biết được Lý Dịch Vân có ý muốn đối phó Tô gia, nàng không thể không đề phòng.

“Hôm nay ngươi ở nhà, không được phép đi đâu.” Nhìn chung quanh không có người, Tô Lan nhăn mặt.

“Tại sao, mọi người đều đi cả rồi.” Củ cải nhỏ không vui, khó khăn lắm mới có lúc cha và tổ phụ không có ở đây, đương nhiên hắn muốn nhân cơ hội này chơi đùa cho thỏa thích.

“Sẽ có nguy hiểm ngươi hiểu không?” Tô Lan thành thật nói, đứa nhỏ này bướng bỉnh, nếu không nói cho hắn biết thì chắc chắn sẽ tiếp tục ngoan cố, thấy sắc mặt Tô Hành rốt cuộc cũng có chút thay đổi, Tô Lan thêm mắm thêm muối nói: " Còn nữa, ngươi còn nhớ người hôm qua không? Hắn đang tìm ngươi bên ngoài, nếu ngươi đi ra ngoài, hắn sẽ trực tiếp bắt ngươi."

Tô Hành do dự: "Vậy... vậy chúng ta..."

Tô Lan thấy hắn chịu nghe lời, nàng cũng dần thả lỏng một chút, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, nhưng vừa định nói thêm, một thị nữ từ bên ngoài vội vàng bước vào: "Ngũ cô nương, tiểu công tử, mới vừa rồi chủ viện đưa tin tới nói Thái tử điện hạ thúc giục, mấy người tam cô nương đã tới trước, để ngũ cô nương đi cùng tiểu công tử, sau đó sẽ gặp nhau bên bờ sông.”

“Được, ta biết rồi.” Tô Lan gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi xuống chuẩn bị xe ngựa trước, ta và Hành Nhi sẽ lập tức tới ngay.”

“Vâng.” tỳ nữ lui ra.

Sắc mặt Tô Lan tối sầm, hay cho Lý Dịch Vân, có rất nhiều trò.

“Cô cô.” Tô Hành kéo nàng, vẻ mặt chờ đợi.

Tô Lan bóp mũi hắn một cái: “Bây giờ đúng là không thể không đi, hôm nay ngươi phải đi sát cạnh ta, không được chạy linh tinh có nghe không?”

Tô Hành ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Lan thở dài một hơi, hôm nay bên ngoài sẽ không yên bình, nhưng nếu bỏ hắn một mình trong nhà, nàng cũng không yên tâm, di tổ mẫu đã lớn tuổi không nên thể tham gia vào những chuyện mạo hiểm này, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có thể đưa hắn theo.

Giờ phút này sân trước Tô phủ không có ai, sau khi lên xe ngựa, Tô Lan ôm Tô Hành vào lòng.

“Cô cô, cháu có thể tự ngồi, không cần ôm.” Tô Hành có chút thẹn thùng, hắn là nam tử hán, không thể nũng nịu như vậy được.

“Ngồi xuống, đừng cựa.” Tô Lan không chút thương tiếc vỗ đầu hắn.

Xe ngựa mặc dù được làm từ chất liệu tốt, nhưng cũng không tránh khỏi đao kiếm hay mũi tên, Tô Hành ngồi trong lòng nàng, có lẽ nàng còn bảo vệ được hắn vai chiêu.

“Vâng.” Tô Hành ngoan ngoãn gật đầu, không nói chuyện.

“Mấy người tam cô cô cũng do thái tử mời tới sao?” Tô Lan hạ giọng nói nhỏ với Tô Hành, trẻ con tâm tính hồn nhiên, có lẽ sẽ không nói dối.

Tô Hành suy nghĩ: “Sau khi cha và tổ phụ đi, hình như có mấy đại thúc mặc đồ đen tới đây nói Thái tử mời các tiểu thư tham gia Bình Hi, cho nên cũng muốn mời các cô cô.”

“Có nói muốn ngươi đi cùng hay không?” Tô Lan càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Tô Hành lắc đầu: “Không có, là Hành Nhi quấn lấy tam cô cô dẫn theo cùng, cháu nói muốn gọi ngũ cô cô đi cùng, hình như tam cô cô có chút không vui, nên đã nói ra cửa chờ trước.”

Chờ đợi, cuối cùng vẫn đi trước, trong lòng nàng ta cháu trai ruột còn không quan trọng bằng một nam nhân bên ngoài.

Tô Lan ngừng nói, ôm chặt lấy Tô Hành.

Xe ngựa đi càng lúc càng xa, tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài xe dần dần im bặt, chỉ còn lại tiếng gió gào thét bên tai.

Tô Lan cau mày, không phải nàng chưa từng tới Dư Giang, con sông này nằm ở phía Tây kinh thành, nếu đi quãng đường ngắn nhất thì phải đi qua đoạn đường đông đúc, không thể nào yên tĩnh như vậy được.

“Cô cô, sao chúng ta còn chưa tới?” Tô Hành ngồi trong xe ngựa có chút không kiên nhẫn, đưa tay vén lên rèm xe.

Tô Lan nhanh tay lẹ mắt cản hắn lại, thì thầm vào tai hắn: “Đừng cử động!”

Nàng hơi cao giọng, lời nói nhẹ nhàng: “Chờ một chút, chúng ta sắp tới rồi.”

Tô Hành nghe không hiểu cô cô nhà mình lại muốn làm gì? Lúc thì hung dữ, lúc thì dịu dàng.

Tô Lan nói xong, sắc mặt lạnh lùng, nàng dám khẳng định, hiện tại không phải đường tới Dư Giang, có lẽ xa phu cũng đã đổi thành người khác.

Không đúng, nếu trên đường đổi người, nàng chắc chắn có thể nhận ra. Chỉ có thể nói, quân cờ này đã ngủ đông ở Tô phủ rất lâu, chờ đợi thời khắc hôm nay.

Tô Lan lấy chủy thủ trong tay áo ra ngoài, ôm chặt Tô Hành, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được:“Lát nữa ngươi phải nằm im trong xe, không được cử động. Bất kể là ai, nếu không nghe ta gọi, ngươi nhất định không được ra có hiểu không?"

Củ cải nhỏ trừng mắt thật lớn, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.