Chương 24

Tô Lan liếc mắt nhìn qua hướng còn lại, âm thầm quan sát, không có người thứ ba, yên lòng, hạ giọng tránh cho hắn nhận ra: “Vị công tử này thật thú vị, không phải ngươi tới đây cũng không được chủ nhân nơi này cho phép sao? Sao còn không biết xấu hổ hỏi ta?”

“Ta là khách, cô nương là tặc, có thể giống nhau sao?” Giọng nói của Lý Thành Quân càng ngày càng lạnh: “Người đến đây đêm qua cũng là cô nương phải không?”

Nói nhiều cũng vô ích, Tô Lan nghĩ một lát, vẫn nên chạy trước thì tốt hơn, nàng nhanh chóng tránh chạy về phía hành lang bên phải, xoay người rời khỏi

Nàng vừa xoay người rời khỏi Đinh Thủy Hiên, chạy ra bên ngoài, người phía sau dường như cũng không vội bắt được nàng, duy trì khoảng cách đi theo sau.

Vẫn luôn nằm trong tầm khống chế của Lý Thừa Quân khiến Tô Lan có chút nóng nảy, ba năm trước nàng còn có thể đánh tay ngang với Lý Thừa Quân, nhưng hiện tại đương nhiên không thể, có thể may mắn thoát khỏi đây đã không dễ dàng.

Tô Lan khẽ cắn môi, lấy đồ trong ngực ra ném trở lại: “Trả lại đồ cho ngươi, đừng đuổi nữa.”

Nhưng không ngờ, sau khi Lý Thừa Quân lấy được đồ không chỉ không dừng lại mà còn nhảy lên, đuổi theo, dừng lại trước mặt nàng.

Tô Lan đột nhiên dừng lại, thở hổn hển. Không được, cơ thể nàng đúng là đã yếu đi quá nhiều, mới chạy được mấy bước đã sắp chịu không nổi.

Chạy đua với thị vệ của Lý Thừa Quân còn được, nhưng có Lý Thừa Quân ở đây có lẽ nàng có chạy trước một khắc cũng bị bắt lại.

“Là ai nói ngươi tới đây lấy thứ này?” Lý Thừa Quân nắm chắc món đồ trong tay, ánh mắt sắc bén.

“Đây là hổ phù, Tấn Vương thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không đoán được hiện tại người nào cần thứ này sao?”

Tô Lan ngẩng đầu, tập trung nhìn vào khuôn mặt Lý Thừa Quân.

“Cô nương không chỉ biết đây là hổ phù, còn biết ta là Tấn…”Giọng nói của Lý Thừa Quân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn người trước mặt, thật lâu không nói nên lời.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt khϊếp sợ cùng vui sướиɠ đan xen, cảm xúc phức tạp cuồn cuộn trong đáy mắt.

Trút bỏ tất cả lạnh nhạt, không thể tin được nhìn nàng, giọng nói có hơi run rẩy: “A…… A Thanh, là ngươi có phải không?”

Hai chân Tô Lan thiếu chút nữa khuỵu xuống, Lý Thừa Quân là mũi chó hay mới mở thiên nhãn, nàng chỉ lộ ra mình đôi mắt, hắn vẫn có thể nhận ra được.

Khoan đã, chỉ mình đôi mắt? Tô Lan đột nhiên nhận ra mọi chuyện không ổn, lập tức quay đầu không nhìn hắn, đáng chết, thiếu chút nữa nàng quên mất lúc ở trong cung Lý Thừa Quân từng nói đôi mắt của nàng rất giống bạn cũ của hắn.

Nếu còn tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ bị nhận ra, trong lòng Tô Lan nóng như lửa đốt, nghiêng người cố gắng tránh khỏi Lý Thừa Quân.

Nhưng không ngờ lại bị Lý Thừa Quân không chế hoàn toàn, nàng vừa cựa quậy hắn đã nắm lấy tay nàng, gợn sóng dâng trào trong mắt: “A Thanh……”

“Tấn Vương đang nói nói gì vậy?” Tô Lan giả ngu, nàng còn nghĩ ít nhất cũng che giấu thân phận được mấy tháng, không nghĩ tới trước mắt Lý Thừa Quân còn chưa được nổi một ngày.

Tô Lan có chút tức giận, giận Lý Thừa Quân, cũng giận chính bản thân mình, nam nhân này hiểu nàng quá rõ, bản thân mình trước mặt hắn lại quá bất cẩn.

“A Thanh, ngươi còn giận ta phải không?” Lý Thừa Quân nắm chặt tay Tô Lan, sợ nàng bỏ đi, lại cẩn thận sợ nàng bị thương.

Trong mắt hắn đan xen giữa khát vọng lẫn tuyệt vọng, chạm vào điểm yếu trong lòng Tô Lan, khiến nàng không thở nổi, nàng chưa từng nhìn thấy Lý Thừa Quân như vậy, tựa như người chết đuối đang cố gắng nắm lấy cọng rơm cuối cùng.

Tô Lan cảm thấy chỉ cần ở lại lâu thêm một chút nữa chắc chắn sẽ mềm lòng, cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “A Thanh? Người Tấn Vương đang nói là Trấn Bắc đại tướng quân sao?” Nàng chế nhạo: “Từng nghe khác nói Tấn Vương và Trấn Bắc tướng quân tình nghĩa sâu đậm, lúc đầu ta còn không tin, không ngờ…”

Ánh mắt Lý Thừa Quân tối sầm mờ mịt không rõ.

“Chỉ là ——” Tô Lan lùi về sau một bước: “Không phải họ Tống kia đã chết ba năm rồi sai? Một kẻ thông đồng với địch bán nước cũng không biết có năng lực gì lại khiến Tấn Vương nhớ mãi không quên như vậy?”

Ánh mắt Lý Thừa Quân càng thêm u ám, tràn đầy tức giận.

Tô Lan rút chủy thủ bên hông, không chút lưu tình đâm thẳng vào tay Lý Thừa Quân đang nắm tay nàng, nhưng hắn vẫn không động đậy, căn bản không hề có ý tránh né.

Tô Lan hạ quyết tâm, tàn nhẫn đâm một cái, lưỡi dao sắc bén cắt vào tay hắn, đâm vào da thịt, mùi máu tanh lập tức bốc ra.

Thân thể Tô Lan đột nhiên run lên, tại sao hắn không tránh?

Nàng rút dao, đá một cái lên người hắn, muốn để hắn buông tay ra, nhưng cho dù trên tay máu thịt ướt đẫm, hay bị nàng đá mạnh vào người, hắn vẫn không buông ra.

Tô Lan vừa giận lại vừa vội, nam nhân này thật là, sao tính cách lại ngoan cố như vậy: “Tại sao Tấn Vương không đánh trả, ta biết, Tấn Vương cũng không phải người biết thương hương tiếc ngọc.”

Lý Thừa Quân cười: “Ta đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, nhưng nếu là ngươi…… Ta sẽ không đánh lại.”