Chương 23

“Mấy thứ này từ đâu ra?” Lão phu nhân nhìn thoáng qua đã biết đây là dược liệu quý, nhất định không phải lấy trong phủ.

Tô Lan thản nhiên nói: “Là Lý Thừa Quân và Lý Dịch Vân đưa tới.”

Tô lão phu nhân dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc: “Ngươi vào cung gặp được bọn họ sao? Không phải Tấn Vương đang ở Tấn Châu sao, tại sao lại về đây?”

“Ai biết được hắn.” Tô Lan không thèm để ý nói: “Những thứ này cũng không nên lãng phí, nếu người ta đã mang tới rồi, vậy chúng ta cứ nhận đi.”

“Đứa nhỏ này.” Tô lão phu nhân bất đắc dĩ nhìn nàng: “Không bị bọn họ phát hiện ra chuyện gì phải không?”

“Lý Dịch Vân không đáng sợ, nhưng Lý Thừa Quân tâm tư tỉ mỉ, lại hay để ý chi tiết, dù sao cháu cũng không dám tiếp cận hắn, chỉ sợ bị hắn nghi ngờ.” Tô Lan chỉ cần nghĩ tới Lý Thừa Quân nói đôi mắt nàng giống người đó, nàng liền hoảng hốt.

“Biết là tốt.” Tô lão phu nhân thở dài: “Ngươi chớ giẫm lên vết xe đổ.”

“Cháu biết.” Sắc mặt Tô Lan đột nhiên tối sầm: “Tổ mẫu, có một số chuyện cháu không tiện nói với người khác, nhưng hy vọng tổ mẫu có thể giúp đỡ nói vài câu. Thái Tử đã bắt đầu nghi ngờ Tô gia, vẫn nên tránh hắn thật xa, còn có Tô Hành, sau này để nó ra ngoài nhất định phải có người đáng tin theo sát bên cạnh.”

Tô lão phu nhân sống ngần ấy năm, hàm ý của Tô Lan như thế nào sao bà có thể không hiểu, Tô Lan đã nói như vậy, nhất định là vì nàng đã phát hiện ra gì đó, lão phu nhân biết việc này nghiêm trọng, gật đầu: “Ta biết, ta sẽ nói với Vạn Châu và Cảnh Vân.”

Tô Lan gật đầu: “Tổ mẫu, vậy cháu về trước, gia yến đêm nay cháu không tới được, vẫn còn việc khác phải làm, mong tổ mẫu giúp cháu che giấu một chút.”

“Ngươi lại muốn đi đâu? Không được làm bậy có biết không?” Lão phu nhân nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy bất an.

“Cháu biết cháu biết, tổ mẫu yên tâm.” Tô Lan cười lui xuống, vừa mở cửa đã quay về bộ dạng yếu đuối bình thường.

...

Tô Lan chờ ở trong phòng đến giờ Dậu mới ra ngoài, lần này vẫn trèo qua cửa sổ thuận lợi ra khỏi nhà.

Lúc này, mọi nhà đều đang sum họp, đường phố có hơi vắng vẻ, Tô Lan không khỏi thở dài.

Ngôi nhà đó... Nàng đã ba năm không về... Cũng không biết hiện tại thế nào, nàng vừa nghĩ liền đi về hướng đó, một khắc sau, nàng đã đứng ở góc tường.

Ngước mắt nhìn lên, có bốn chữ to lớn - Trấn Quốc Hầu phủ, quen thuộc đến mức khiến hốc mắt Tô Lan ươn ướt: "Cha nương, con gái bất hiếu, đợi giải quyết xong mọi chuyện, sẽ về nhà xin lỗi hai người.”

Tô Lan sợ bản thân không khống chế được cảm xúc, không dám bước lên trước, hạ quyết tâm, quay đầu rời đi.

Nàng đi vòng trong ngõ nhỏ một hồi, cuối cùng cũng đến bên ngoài phủ Trấn Bắc tướng quân, xoay người đi vào, lấy khăn đen trong ngực che kín mặt.

Nàng phải đi tìm lại thứ đó, nếu nó còn trong phủ thì không sao, nhưng nếu không có vậy chính là rắc rối lớn.

Nàng quen thuộc đi tới Đinh Thủy Hiên, đẩy cửa đi vào, nhanh chóng mở ngăn bí mật ra, Tô Lan sững sờ tại chỗ….

Sao lại thế này? Tại sao thứ này lại ở đây! Không phải lần trước không có gì sao?

Tô Lan lấy vật đó ra, cẩn thận xem xét, được làm từ huyền thiết, hình dáng giống như thân hổ, khắc chữ dày đặc, dưới đuôi có một khe hở.

Tô Lan nheo mắt, đúng là thứ này không sai!

Có lẽ là do người gặp được lần trước để lại.

Trong lòng Tô Lan bắt đầu căng thẳng, thầm nghĩ không tốt, nhất định là người đó muốn dụ nàng ra ngoài, để bắt ba ba trong rọ.

Nàng lập tức nhét đồ vào trong ngực, muốn lao ra khỏi cửa, nhưng đã muộn, từ xa nàng đã nhìn thấy một bóng người đứng ở hành lang, ẩn mình trong đêm tối, nhưng Tô Lan lại có thể nhìn ra được, hình bóng này vô cùng quen thuộc.

Không phải Lý Thừa Quân thì còn có thể là ai?

Tại sao hắn lại ở đây?

Tô Lan không kịp nghĩ nhiều, lập tức lộn ngược về phòng, chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài, nhảy xuống hồ cũng được, dù sao cũng tốt hơn để Lý Thừa Quân bắt được.

Nhưng nàng vẫn đánh giá Lý Thừa Quân quá thấp, cửa sổ đã bị chặn từ bên ngoài, nàng căn bản không mở ra được.

Tô Lan có chút cáu kỉnh, sai lầm, hôm nay nàng đúng là bất cẩn, vốn dĩ đã chọn ra ngoài lúc cả kinh thành đoàn tụ, còn tưởng sẽ không gặp ai, sao có thể nghĩ đến, trong kinh thành còn có một tên họ Lý nào đó lẻ loi một mình, không có ai ở cùng.

Tô Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng lao ra ngoài, mặc kệ đi, ra ngoài trước rồi nói, hành động tùy theo hoàn cảnh, hơn nữa bây giờ nàng đã che kín mặt, Lý Thừa Quân cũng không thể nhận ra.

Nghĩ tới đây, Tô Lan có chút tự tin, lấy hết tinh thần lao ra khỏi cửa.

“Cô nương đang muốn đi đâu?” Một giọng nói lạnh lùng khiến Tô Lan bất giác dừng lại.

Tô Lan cảm thấy bản thân mình đúng là yếu ớt, hai chân còn không chịu nghe theo lệnh của nàng.

Lý Thừa Quân xoay người, hoàn toàn không còn dáng vẻ khiêm khiêm công tử ban ngày, cởi bỏ bạch y thay một bộ y phục màu tử đàn, toàn thân tràn ngập khí thế lạnh lẽo.

“Cô nương tới nhà người khác lấy đồ mà không nói với chủ nhân nhân một tiếng sao?” Hắn bước tới: “Bây giờ lại muốn cứ như vậy mà rời đi?”