Chương 19

Đợi đến khi hắn rời khỏi cung, yến tiệc trong cung cũng chỉ tiến hành được một nửa, ngoài cung không có ai, cũng chỉ có mấy người đánh xe đang chờ bên ngoài.

Sau khi lên xe, Lý Thừa Quân mới vỗ đầu cáo: “Hôm nay bị làm sao vậy? Không phải ngươi không thích thân thiết với người nào khác sao? Tại sao mới đến đây đã vội vàng chạy tới dán vào Tô ngũ tiểu thư kia.”

Chỉ thấy cáo lông đỏ giãy giụa trốn khỏi ngực Lý Thừa Quân, nhảy sang bên trái, chaan trước đập vào thùng xe một cái, một ngăn bí mật lập tức bắn ra ngoài.

Bên trong là một miếng ngọc bội trắng.

Cáo lông đỏ ngậm miếng ngọc, hưng phấn vẫy đuôi với Lý Thừa Quân, đặt ngọc bội vào tay hắn.

Lý Thừa Quân khẽ vuốt ve miếng ngọc, ngón cái khẽ lướt qua từng đường kẽ, tạo thành một chữ “Tống”.

Cáo lông đỏ mạnh mẽ đập vào tay Lý Thừa Quân lại vỗ vào miếng ngọc, từ trong ngực Lý Thừa Quân nhảy xuống lại làm một loạt hành động như muốn ám chỉ gì đó.

“A Thanh, có phải ngươi cũng nhớ nàng hay không….” Lý Thừa Quân một tay ôm cáo nhỏ vào lòng, ở nơi không có ai nhìn thất, hốc mắt hắn đã đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ nàng…”

“A Thanh……” Lý Thừa Quân cười chua xót: “Hôm nay ta cũng tưởng nàng đã trở lại, nhưng cuối cùng vẫn không phải, nàng không còn nữa….”

...

“A Hành không đi cùng các ngươi sao?”Nhìn thấy hai người Tô Doanh và Tô Lan đi tới, Lục Lam Tân vội vàng hỏi.

Tô Doanh lắc đầu: “Chủ mẫu sao vậy?”

Lục Lam Tân không có tâm trạng giải thích: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, đều đi tìm hết cho ta.” Bà ta cố gắng che giấu hoảng loạn: “Đừng quấy nhiễu đến các vị quý nhân trong cung.”

Tô Lan không cần đoán cũng biết, nhất định là đứa trẻ Tô Hành nghịch ngợm kia la lối khóc khóc, bị người trong nhà bắt rời đi.

Tô Lan không khỏi đau đầu, một người hai người đều không bớt lo.

“Ngũ tỷ, tỷ tìm đường bên kia đi.” Đi đến một ngã ba, Tô Doanh chỉ vào một con đường vắng vẻ: “Một khắc sau nếu vẫn không tìm được, chúng ta sẽ đến đây chờ.”

Tô Lan gật đầu, chờ Tô Doanh đi xa, nàng đi nhanh vào đường nhỏ, có lẽ Tô Doanh không biết, nhưng nàng biết rất rõ, con đường này là lối tắt thông tới Đông Cung.

Thấy xung quanh không có ai, Tô Lan bước nhanh hơn, hôm nay quần áo rườm rà, bước đi cũng không được nhanh nhẹn như trước, nhưng vẫn có thể nhanh chóng tìm đường đến Đông Cung.

Tường cung tuy cao nhưng Tô Lan vẫn dễ dàng dẫm lên cây, nhẹ nhàng trèo lên.

Nếu đã tới đây, không để lại vài thứ chẳng phải quá đáng tiếc sao?

Tô Lan dựa vào trí nhớ tìm tới thư phòng của Lý Dịch Vân, còn chưa kịp mở cửa, đã nghe được giọng nói từ bên trong vang lên, trốn dưới chân tường hạ thấp hơi thở.

“Chuyện của Lý Thừa Quân đã điều tra được chưa?”

“Bẩm Thái tử điện hạ, thuộc hạ điều tra hành động của Tấn Vương mấy ngày nay, hắn vẫn luôn ở trong phủ chưa từng ra ngoài, con cáo lông đỏ kia cũng thật sự được mang đến sau khi quay về Tấn Châu.”

“Chưa từng thấy có người khác?”

“Không có, chẳng qua thuộc hạ tra được thời gian trước Tô đại công tử Tô Cảnh Vân từng gửi thiệp tới phủ Tấn Vương, nhưng hình như Tấn Vương phủ không đáp lại.”

“Tô Cảnh Vân?” Lý Dịch Vân hừ một tiếng: “Ta đúng là quên mất còn một người như hắn, nghe nói hắn có quan hệ riêng với Tấn Vương?”

“Mấy năm trước thuộc hạ cũng nghe nói, nói là…… Nói là……” Thị vệ ấp úng.

“Có chuyện mau nói!” Lý Dịch Vân cực kỳ không kiên nhẫn.

“Nói là…… Trấn Bắc đại tướng quân tiến cử với Tấn Vương.” Lời này vừa nói ra, thị vệ không dám nói thêm nữa.

Lý Dịch Vân trầm giọng: “Trấn Bắc đại tướng quân…” Hắn khẽ hừ một tiếng, mang theo sát khí:“Nếu đã như vậy, không thể giữ hắn lại, chờ thêm một thời gian nữa tìm thời cơ thích hợp để lão già Tô Vạn Châu kia nếm chút khổ sở.”

“Vâng, Thái Tử điện hạ.”

“Khoan đã, Tô Cảnh Vân có một một đứa con phải không?”

“Bẩm Thái Tử điện hạ, đúng vậy, đứa trẻ kia tên Tô Hành, là đích tử của Tô Cảnh Vân, bây giờ toàn bộ Tô gia đều xem hắn như báu vật, vô cùng yêu thương.”

“Báu vật……” Lý Dịch Vân cười nhạo: “Được, rất tốt….”

Đột nhiên, có một tiếng động lạ trong sân.

Người trong thư phòng giật mình: “Là ai?”

Tô Lan sửng sốt, nhưng lại không có động tĩnh gì, ẩn thân sau bức tường, nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một bóng người nhỏ bé rơi xuống đất, hình như rơi từ trên cây xuống. Vừa nhìn thấy, Tô Lan đã sợ đến hoảng hốt.

Tô Hành! Thằng nhãi này sao lại ở đây?

Tô Lan không kịp nghĩ nhiều, cũng không quan tâm bại lộ thân phận, lập tức chạy về phía Tô Hành, ôm lấy eo hắn, leo lên bức tường gần nhất.

Cùng lúc đó, cửa thư phòng mở ra, đương nhiên Lý Dịch Vân cũng nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, sắc mặt u ám: “Đuổi theo, không được để người nào sống sót.”

“Tuân lệnh.”

Trên đầu Tô Lan đeo trang sức nặng nề, lại ôm một đứa nhỏ, sức lực cũng đã bỏ ra gần hết, hơn nữa đứa nhỏ này còn không ngừng giãy giụa: “Thả ta….”

Tô Lan vội vàng che kín miệng hắn lại, thấy hắn còn đang thút thít, Tô Lan dùng sức đánh vào mông hắn một cái, uy hϊếp: “Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ ném ngươi xuống hồ sen.”