Chương 18

Lý Thừa Quân thấy Tô Lan bất ngờ, lại bật cười nói nhỏ, lại như nói với nàng: “Ở điểm này ngươi lại không giống nàng, nếu nàng muốn thứ gì nhất định sẽ không khách khí, cũng chưa bao giờ chịu buông tay, một năm trước đồng ý với nàng đến năm sau nàng vẫn có thể nhớ rõ.”

Trong ngực Tô Lan khó chịu, không nói thêm một câu, cũng không biết vì sao trong lòng nàng có chút chua xót.

Chuyện nàng phải làm quá nguy hiểm, nếu để Lý Thừa Quân biết được nhất định sẽ ngăn cản nàng, xem như cuối cùng vẫn bại lộ thân phận nhưng Lý Thừa Quân cũng sẽ là người cuối cùng biết chuyện.

Đột nhiên, Tô Lan cảm nhận được áp lực sau lưng,t hân thể nàng nhanh chóng nhìn sang bên cạnh, chỉ là giờ phút này cũng trùng hợp Lý Thừa Quân đang nhìn nàng, Tô Lan thầm nghĩ không hay, nàng thuận tiện ngã xuống phía trước, ngã xuống đất kêu lên một tiếng sợ hãi.

Nhưng lần này nàng không giả vờ mà là đau thật, đau đến muốn mạng, vị trí ngã không đúng, đầu gối đập vào hòn đá….

Trên mặt đột nhiên ướŧ áŧ, nhìn “Đầu sỏ gây tội” nhảy lên trước mặt nàng, còn muốn liếʍ má nàng, nếu không phải Lý Thừa Quân đang đứng bên cạnh, Tô Lan thật sự muốn đánh cho nó một trận.”

“Không sao chứ?” Lý Thừa Quân đứng bên cạnh, rõ ràng không hề có ý muốn tới đỡ nàng.

“Không sao, chỉ bị dọa một chút mà thôi.” Giọng Tô Lan càng ngày càng nhỏ, khó khăn đứng dậy, lại cầm khăn phủi bụi đất trên người, tất cả đều vô cùng tự nhiên, tựa như chỉ vô tình té ngã.

Lý Thừa Quân không nhúc nhích,hai mắt lại sáng lên nhìn chằm chằm tay phải của Tô Lan, chỉ thấy tay phải nàng có hơi kỳ lạ nắm khăn, chỉ để lộ ra ngón cái và ngón trỏ.

Nhưng Lý Thừa Quân chỉ nhìn thoáng qua, nhanh chóng chuyển ánh mắt, xách con cáo lên: “Con thú này bị ta chiều hư, mong Tô ngũ cô nương không trách nếu không nó lại giận dỗi.”

Không nghĩ tới cáo nhỏ lại có thể nghe hiểu lời Lý Thừa Quân nói, đột nhiên cúi đầu ủ rũ rúc vào lòng Lý Thừa Quân.

Tô Lan:……

“Tấn Vương, không, dân nữ không trách nó.”

“Vậy ôm nó đi.” Lý Thừa Quân không chờ Tô Lan nói thêm đã đưa con cáo qua.

Tô Lan bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy. Lúc tay Lý Thừa Quân đυ.ng phải tay nàng, nàng theo bản năng co người lại, lập tức ôm cáo lông đỏ vào ngực.

Thân thể nàng bị lạnh, đầu gón tay lạnh lẽo, mới vừa rồi chạm vào đầu ngón tay của hắn, độ ấm trên tay hắn còn làm nàng không nhịn được run lên.

Đương nhiên cũng cũng không phát hiện, vẻ mặt Lý Thừa Quân có chút khác thường.

“Ngũ cô nương, ngũ cô nương.” Phía sau vang lên tiếng gọi, Tô Lan biết là Tô Doanh tới tìm nàng, lập tức trả cáo lại cho Lý Thừa Quân: “Tấn Vương, muội muội ta đã đến tìm rồi, ta phải đi, hôm nay cảm ơn Tấn Vương giúp đỡ.”

Lý Dịch Vân gật đầu, mặc kê để nàng rời đi.

……

Đợi đám người đi xa, Lý Thừa Quân mới khẽ mở miệng: “Vô Nam.”

“Chủ tử.” Một bóng người từ sau thân cây đi ra.

“Ngươi phái người tới Giang Nam điều tra một chuyến, xem Tô ngũ tiểu thư này rốt cuộc có lai lịch như thế nào.” Lý Thừa Quân vuốt lông cáo, nhìn hướng Tô Lan rời đi, ánh mắt có hơi tối đi.

“Chủ tử nghi ngờ nàng là người của Thái tử?”

Không ngờ Lý Thừa Quân lại cười: “Nếu là người của Thái tử, ta còn mất công đi điều tra như vậy sao?” Hắn trêu chọc con cáo trong ngực: “Chỉ sợ nàng cũng không phải người của Thái tử.”

Vô Nam khó hiểu, vậy tại sao chủ tử phải điều tra Tô ngũ cô nương: “Chủ tử hôm nay thuộc hạ vẫn luôn đi theo thấy Tô ngũ cô nương cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là thân thể có hơi yếu mà thôi.”

“Nhìn qua có vẻ vô cùng yếu ớt.” Lý Thừa Quân khẽ cong môi, mở ba ngón tay ra: “Nhưng tay phải nàng có vết chai dày.”

Vô Nam lập tức hiểu rõ, hai mắt sáng lên: “Vâng, thuộc hạ lập tức sai người đi điều tra.”

Đúng là chủ tử nhà mình, chuyện nhỏ như vậy cũng có thể phát hiện ra, nếu trên tay nàng có vết chai cũng không có gì bất ngờ, dù sao Tô ngũ cô nương cũng lớn lên ở nông thôn, có lẽ làm việc nhiều mà thành, nhưng như vậy sẽ chỉ có trong lòng bàn tay mà thôi.

Nhưng nếu có vết chai ở giữa ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải, vậy chắc chắn có chỗ không bình thường.

Chỉ có người thường xuyên luyện bắn tên mới có thể để lại vết chai trên ba đầu ngón tay.

Mới vừa rồi, Tô ngũ cô nương này còn nói mình không biết bắn tên, vậy nhất định là nói dối.

Nếu là người Thái tử phái tới, vậy bọn bọn họ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, nhưng nếu không phải người của Thái tử….Hơn nữa thời gian nàng về kinh lại đúng lúc trước hai ngày trừ tịch, lại càng khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.

Vô Nam không dám trì hoãn, lập tức rời khỏi cung.

“Ngoan, chúng ta cũng nên về thôi.” Lý Thừa Quân vuốt đầu cáo nhỏ, đi ra ngoài cung: “Nơi này quá nhàm chán.”