Quyển 1-Chương 4: Chứng Kiến

Cảnh tượng phía trước vô cùng ghê rợn, hai chân và hai tay Đường Xuân đều chảy máu, khuôn mặt bị đánh không thể nhận dạng, Đường Xuân chưa chết, vẫn còn đang hấp hối.Tên thuộc hạ đang giữ một con chó, miệng nó há to ra, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Xuân.“Ra tay đi” Thiếu Lâm vừa ra lệnh, tên thuộc hạ liền thả con chó ra, nó lao vồ đến Đường Xuân liên tục cắn xé, Đường Xuân đau đớn kêu lên, tiếng kêu nhỏ dần nhỏ dần.

Tô Phùng giãy giụa định ngăn cản nhưng bị Thiếu Lâm giữ lại, hắn giữ chặt đầu cô, bắt cô mở to mắt nhìn.

“Không được, anh ấy còn sống, mau cứu anh ấy, mau giữ con chó lại, Đường Xuân sẽ chết mất” Tô Phùng gào thét, cô liên tục van xin nhưng con chó kia vẫn giằng xé Đường Xuân, vô cùng thê thảm.

Tận mắt chứng kiến người mình yêu bị gϊếŧ, Tô Phùng đương nhiên hận Thiếu Lâm thấu xương, cô quay mặt đi không muốn nhìn nữa, bị hắn ép mở mắt nhìn.

“Tôi không muốn nhìn nữa, thả tôi ra thả ra”

Hơi thở của Đường Xuân dần yếu ớt hơn, không nghe thấy tiếng kêu nữa.

“Mau tha cho anh ấy đi”

Khi nhận ra Đường Xuân đã chết, Thiếu Lâm thả cô ra, Tô Phùng ngã khuỵu xuống, gào khóc lên, nhanh chóng bò đến phía Đường Xuân, thân xác cậu ấy không còn nguyên vẹn, ở đâu đều có vết cắn, thật sự khủng khϊếp, Tô Phùng hai tay run run, không dám ôm xác Đường Xuân, cô thật sự không tin Đường Xuân chết một cách thê thảm như vậy. Tô Phùng thét lên một tiếng sau đó ngất đi.

Khi tỉnh dậy cô dường như mất trí, liên tục hỏi Đường Xuân ở đâu, còn đập phá đồ đạc trong phòng hắn, mấy chiếc bình cổ Thiếu Lâm thích cũng bị cô đập hết. Hắn nhanh chóng giữ cô lại, cúi xuống nhặt một mảnh vỡ lớn của chiếc bình, dí vào tay cô.

“Chẳng phải em nói muốn gϊếŧ tôi sao, đây, mau gϊếŧ đi”

Tô Phùng không do dự, cầm mảnh vỡ đâm vào ngực của Thiếu Lâm, máu rỉ ra ướt một khoảng áo của hắn.

“Anh tưởng tôi không dám sao?”

Máu nhanh chóng chảy chảy ra tay cô, tay cô hơi run khi nhìn thấy máu, khung cảnh thân xác đẫm máu của Đường Xuân cứ hiện lên trong đầu cô, ám ảnh không thôi.

“Được” Hắn đẩy cô xuống giường sau đó rời đi, một lúc sau hắn quay lại, vết thương lúc nãy đã được băng bó, Thiếu Lâm kéo cô lại gần mình, hắn áp sát cô xuống giường. Bóp lấy cằm cô, hắn nhanh chóng luồn chiếc lưỡi vào trong khoang miệng cô, như trút hết cơn giận.

Tô Phùng kháng cự, đập lên mặt hắn mấy cái nhưng không hề ảnh hưởng tới hắn, Thiếu Lâm cởi bỏ quần áo của cả hai ra, hắn không chần chừ nhanh chóng tiến vào.

“Cút ra” Tô Phùng giãy giụa, lúc này đây nỗi tuyệt vọng nhất trào lên.

Hắn càng ra vào nhanh hơn, tiếng khóc cùng tiếng thở dốc hoà vào nhau, khoảng một lúc sau mới dứt.