Chương 5: Thừa tướng công công
Editor: White Silk-Hazye
“Tam công tử đến, Tam thiếu phu nhân đến!”
Đi vào đại sảnh, Đường Mẫn liền nhìn thấy lão đầu ngồi trên ghế ở trước mặt, hắn chính là Thừa tướng của Phượng Lăng Quốc!
Tóc muối tiêu, trên trán mơ hồ có thể thấy được những nếp nhăn nhỏ, có lẽ đã ngoài năm mươi. Hai mắt hẹp dài hữu thần, lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lộ ra lạnh nhạt và xa cách. Khóe miệng khép chặt, vừa nhìn liền biết là người không dễ sống chung.
Nhìn qua hai bên, có hai nam tử đang ngồi, bộ dạng có vài phần giống với Thừa tướng, là hai người huynh trưởng của phu quân nàng. Một người trong đó còn có nữ nhân ngồi bên cạnh, đại tẩu! Đường Mẫn hiểu rõ, Quân Mạc Ly có nói qua với nàng đại ca của hắn đã cưới thê, nhị ca vẫn còn một mình.
“Mạc Ly đây là phu nhân của ngươi?”
Quân Hách Thiên không nhìn Đường Mẫn, mà trực tiếp hỏi Quân Mạc Ly. Đường Mẫn bĩu môi, nàng nhịn đói đến chào hắn, vậy mà lại không ra vẻ như không muốn thấy nàng, nghĩ đến hắn là công công (cha chồng) của nàng, là Thừa tướng thì giỏi sao!
Quân Mạc Ly nắm tay của Đường Mẫn, hơi dùng sức, Đường Mẫn bị đau, không cam tâm cúi đầu. Nhẫn, bây giờ nàng là đồ ngốc, không thể nhiều biểu tình mà người bình thường nên có như vậy.
Nàng liền buồn bực, tối hôm qua làm sao lại ngớ ngẩn đi đáp ứng Quân Mạc Ly giả làm đổ ngốc chứ? Ở Hầu phủ giả ngu, gả cho người ta cũng phải tiếp tục giả ngu, xui xẻo a!
“Vâng, phụ thân.”
“Nếu như đã vào cửa, chỉ cần nàng không gây chuyện, thì sẽ đối đãi với nàng thật tốt.” Quân Hách Thiên không còn cách nào, nếu như là ngốc nữ của nhà bình thường, làm sao hắn để cho nàng có cơ hội đi vào cửa Tướng phủ chứ. Cho nên Đường Mẫn rất may mắn, mạng tốt, mặc dù là đồ ngốc, nhưng là tiểu thư dòng chính của Trấn Nam Hầu phủ.
Trấn Nam hầu, là trọng tướng quan trọng nhất của Phượng Lăng, trong tay nắm giữ ba phần binh quyền của Phượng Lăng, rất được đương kim hoàng đế coi trọng. Ngốc nữ bảo bối của hắn, há có thể nói hưu liền hưu chứ!
“Phụ thân, chúng ta ngồi một lúc cũng tốt, nếu Tam đệ đã dẫn theo đệ muội đến đây, chúng ta có phải là nêm uống ly trà hay không?”
Người nói chuyện là đại công tử, Quân Khuynh Nhân. Từ sớm Đường Mẫn đã thừa dịp không có ai nhìn mà quan sát hai vị huynh trưởng của Quân Mạc Ly.
Quân Khuynh Nhân, dịu dàng như ngọc, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt đẹp trong sáng dễ chịu. Mặc y bào bằng lụa màu đen, trên y bào lộ ra hoa da^ʍ bụt được may tinh tế, thắt lưng buộc đai ngọc, rõ ràng một vị công tử nhanh nhẹn.
Mà Quân Vô Ưu, Đường Mẫn nhíu mày. Mặc y bào màu trắng, không nhiễm một hạt bụi. Tóc đen như mực, búi lên làm nổi lên cần cổ trắng như ngọc. Nhưng cố tình ánh mắt khi cười lên lại xảo trá mang một chút quỷ mị, lọn tóc tán loạn, cả người tản ra mê hoặc mãnh liệt. Tuyệt đối chính là kết hợp của trích tiên và yêu nghiệt.
Lại liếc mắt qua nhìn Quân Mạc Ly một cái, Đường Mẫn không thể không cảm thán. Ba vị công tử của Quân gia, đi ra ngoài đều là người mê hoặc hàng vạn hàng nghìn nữ nhân. Nàng may mắn bắt được một người, không biết có phải là do kiếp trước có tích đức hay không?
“Phu nhân!”
“Hả?” Đường Mẫn đang thất thần, vừa nghe Quân Mạc Ly kêu nàng. Vô tội nhìn qua, ra vẻ nàng không hiểu gì,
Quân Mạc Ly kéo Đường Mẫn đi đến trước mặt Quân Hách Thiên, đè nàng xuống, mình cũng quỳ xuống. Lập tức có người bưng ly trà lại đây, thì ra là muôn dâng trà.
Quân Mạc Ly dâng trước, Đường Mẫn ngây ngốc cười, cũng học theo nói: “Phụ thân, uống trà”
Quân Hách Thiên nhận lấy, mặt không chút thay đổi, tùy ý để trên khay trà một đôi vòng ngọc. Đường Mẫn mắt sáng lên, nhìn thấy hơi nước bốc lên, đây chính là huyết ngọc trân quý đó, quỳ một cái thì đổi được một đôi huyết ngọc, buôn bán có lời nha!
Tiếp đó dâng cho đại ca và đại tẩu, mặc dù không cần quỳ xuống, nhưng mà Đường Mẫn vẫn dâng trà lên. Nhân cơ hội quan sát thật tốt, Quân Khuynh Nhân cười ôn hòa, chỉ cho là Đường Mẫn ngu ngốc.
Quân Vô Ưu nhận ly trà, cũng không có nói gì, dâng trà cho công côn( cha chồng ) bà bà xem như đã xong.
“Quân Mạc Ly.” Đường Mẫn tùy ý gọi, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nàng liền khôi phục bản tính vốn có. Đối với chuyện buổi sáng, trong lòng nàng còn nghi ngờ khó hiểu.
Quân Mạc Ly tùy ý ngồi ở trên đệm lông ngỗng, giống như là đã sớm chuẩn bị tốt: “Phu nhân có phải muốn hỏi nguồn gốc của ta?”
Đúng. Đường Mẫn gật đầu, nàng vẫn cảm thấy nghi hoặc, ở Tướng phủ, hắn chính là sinh vật không ai biết.
Dựa vào lời Quân Mạc Ly nói với mình, Quân Khuynh Nhân là do Đại phu nhân sinh ra, nhưng mà Đại phu nhân từ lâu đã chết rồi, mà Tướng gia cũng không có thê thϊếp khác, chỉ có một mình Nhị phu nhân sau khi sinh Quân Vô Ưu ra, thì quanh năm sống ở hậu viện Tĩnh An Đường. Tướng gia yêu thương Đại công tử hay Nhị công tử đều có thể nhìn ra, nhưng mà, Quân Mạc Ly, hắn ——
Chẳng lẽ Tướng gia còn có thê thϊếp ở ngoài sao?
“Phu nhân, có một số việc không nên biết quá nhiều, nàng chỉ cần nhớ, Quân Mạc Ly là phu quân của Đường Mẫn, là Tam công tử của Tướng phủ, chính là như vậy.”
Chảnh cái gì mà chảnh! Xuất giá tòng phu, là điều nữ tử cổ đại theo đuổi, nàng cũng không phải là bọn họ. Mặc dù thay đổi thân thể khác, nhưng mà linh hồn của nàng vẫn như trước, tính tình vẫn như cũ.
Nàng là Đường Mẫn, chính là người tự lập, cái gì mà nàng muốn biết thì sẽ không bao giờ bỏ qua! Thời gian một ngày, từ trong miệng của Hồng Mai và Lục Trúc, nàng có thể biết được, tình hình của Quân Mạc Ly và Tướng phủ.
Quân Hách Thiên là Tả Thừa tướng, lấy sự tôn sùng làm đầu ở Phượng Lăng, cho nên, Quân phụ ở trên quan trường dường như cũng không được như ý, là người có dã tâm lang sói tuyệt đối không cam tâm ở dưới người khác. Trong triều đình, chuyện giương cung bạt kiếm là chuyện bình thường.
Quân Khuynh Nhân nhậm chức ở Đại Lý Tự, là Đại Lý Tự khanh, là quan tam phẩm, rất thân thiết với Thái tử. Quân Vô Ưu, là người nhàn hạ lười biếng, trong người không có một chút công danh, nhưng mà Quân phụ chưa bao giờ nói qua nửa câu.
Quân Mạc Ly, là mười năm trước Tướng gia đi tuần ở Thương Lan, một năm sau liền mang hắn về Tướng phủ. Năm ấy, Quân Mạc Ly bảy tuổi, từ đó, trong khoản thời gian mười năm hắn chưa bao giờ bước ra Tướng phủ một bước.
Đường Mẫn nhíu mày thật chặt, rất cổ quái, ba vị công tử của Tướng phủ, chỉ có Đại công tử Quân Khuynh Nhân giống như đã nói. Quân Vô Ưu thì phóng đãng nhàn hạ, Quân Mạc Ly lại có thân thế kỳ lạ, trong Tướng phủ vậy mà lại không có người nào dám nói nhiều!
Sâu như biển, so với oanh oanh yến yến ở Hầu phủ, thì Tướng phủ giống như một hồ sâu, chỉ cần không cẩn thận một chút thì bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Trong lòng của Đường Mẫn nhảy nhót, có thử thách mới có động lực nha! Nàng gả cho Quân Mạc Ly đúng là đã đi một bước cờ hiểm, may mà, nàng đi đúng rồi, Cuộc sống sau này, thật mỏi mắt mong chờ a.
Ngày thứ hai, sau khi trở thành người có chồng của Đường Mẫn chính là điểm tâm, lại bị tin tức thứ nhất làm nghẹn mém chút nữa là tắt thở.
Uống một hớp nước để thuận khí, Đường Mẫn mặc y phục bình thường tò mò quấn quít lấy Hồng Mai, sở dĩ không tìm Lục Trúc, hoàn toàn là vì tinh hình ngày đó nàng xuất giá bị dọa đến. Biểu hiện của Lục Trúc quá mức trầm tĩnh, tâm tư căn bản vượt qua tâm tư mà một nha hoàn nên có. Người như vậy, khi còn chưa biết biết rõ ràng có phải là người một nhà hay không , tuyệt đối không thể thân thiết quá.
“Hồng Mai, phụ thân, phụ thân.” Đường Mẫn đối với Hồng Mai lầm bầm, hai mắt hết sức lấp lánh.
Hồng Mai bị chủ tử chọc cười, tâm tình vui vẻ. Hầu gia đã trở lại, cuối cùng có người có thể làm chỗ dựa của tiểu thư. Không biết gì mà xuất giá, tội này của Nhị phu nhân cũng không nhẹ đâu.
“Tiểu thư, đúng, Hầu gia đã về Trước kia tiểu thư có bị ủy khuất gì, chúng ta trở về Hầu phủ tìm Hầu gia, tất cả đều có Hầu gia làm chủ cho người.”
Nha đầu ngốc, trên mặt Đường Mẫn nở nụ cười tuỳ ý, trong lòng lại rõ ràng. Chuyện đã xong, làm sao có thể trở về chứ. Chỉ là, nếu như phụ thân của nàng đã trở lại, nợ này có phải kế mẫu định quên hay sao.
Ngày mai, hình như là ngày thứ ba, về nhà gái lại mặt. Đường Mẫn tính toán làm lớn lên, khóe miệng tà ác không nhịn được nhếch lên