Chương 42: Đua Xe Ở Cổ Đại Thì Có Cảm Giác Như Thế Nào?

"Đại ca, nhị ca, cha, nương... Mọi người trông nom hai đứa nhỏ giúp con, chờ con trở lại." Mạnh Thanh La dứt lời, cũng không để ý tới bọn họ có đồng ý hay không đã xoay người bước đi.

Hộ vệ của tướng quân phủ có hơn hai mươi người, vốn đã chiếm ưu thế về số lượng, hơn nữa bọn họ không giống với hộ vệ của các gia đình nhà cao cửa rộng khác, họ đều là binh lính mà cha ruột của nguyên thân chọn lựa từ quân đội của mình, ai nấy đều đã có kinh nghiệm gϊếŧ giặc ở trên chiến trường, đánh qua trăm trận chiến, cũng đã tắm trong máu hàng ngàn lần.

Nếu thật sự muốn đánh nhau, nhóm người đại bá không phải là đối thủ của bọn họ, cho dù gia gia dẫn người đi thì hai bên cũng khó tránh khỏi một trận chiến ác liệt, tất nhiên cũng sẽ có người bị thương và tử vong.

Nếu nàng đã đến đây và cùng mọi người chạy nạn, nàng không cho phép thiếu một người nào của Mạnh gia thôn và Mạnh gia.

Dù sao đó cũng là người của tướng quân phủ mà nguyên chủ đến chết cũng vẫn còn hận đến thấu xương, cho nên nàng phải đi.

"A La, mau trở lại... Con quay lại mau!" Dương thị nhất thời ngơ ra, rồi lớn giọng thét đến chói tai.

"Nương, con đuổi theo gia gia và lý chính thúc, sẽ không có nguy hiểm, nương trông chừng Đại Bảo và Tiểu Bảo giúp con!" Mạnh Thanh La vừa dứt lời thì mọi người cũng đã không nhìn thấy được bóng dáng của nàng .

"Đại ca, đệ đuổi theo A La..." Mạnh Nhị Lang đứng dậy, nói.

"Không kịp rồi..." Đại Lang lắc đầu: "Đệ còn không hiểu tính tình của A La sao, nếu muội ấy đã quyết định chuyện gì thì làm sao có thể khuyên cho được? Nói gì đi nữa, đối phương là người của Uy Dũng tướng quân phủ, cho dù đệ có đuổi theo muội ấy cũng khuyên không được, chúng ta ở lại chăm sóc cho Đại Bảo, Tiểu Bảo thật tốt là được, yên tâm, dù cho lần này có thế nào đi nữa thì gia gia và cha cũng sẽ che chở cho A La, sẽ không để muội ấy xảy ra chuyện."

"Lão Tứ gia à, muội an tâm, có lão gia tử nhìn chằm chằm, A La sẽ an toàn mà trở về thôi." Phan thị cũng nói tiếp lời của đại nhi tử mà an ủi Dương thị.



Dương thị lau nước mắt: "Đứa nhỏ này... Đứa nhỏ này đúng là không thích nghe nhắc tới những người đó, mỗi lần nghe xong thì giống như phát điên!"

Tam bá nương Triệu thị oán giận nói: "Sao bọn họ không chịu ở yên tại kinh thành mà còn đi khắp nơi khoe khoang làm gì chứ, lại còn muốn đoạt nước mà chúng ta thật vất vả mới tìm được, nằm mơ đi, ta muốn nhìn thấy toàn bộ người trong phủ đó chết khát hết ta mới an lòng!"

Nhị bá nương Hứa thị nhẹ giọng nói: "Thượng bất chính thì hạ tất loạn, trong phủ có lão thái quân chỉ biết vì lợi ích riêng của mình, lại có tâm địa độc ác như vậy thì những người khác làm sao tốt cho được? Cũng may là A La lớn lên bên cạnh chúng ta, một hài tử vừa tốt bụng và tri kỷ như con bé không biết cho chịu nổi sự uất ức lớn như vậy không nữa, làm sao con bé có thể đấu lại đám sài lang hổ báo này chứ."

Mạnh lão bà tử há miệng, nhưng cũng không nói gì khó nghe trước mặt mấy tức phụ và con cháu của mình.

Mạnh Đại Lang và Mạnh Nhị Lang đều nghĩ Mạnh Thanh La đuổi theo Mạnh lão gia tử, nhưng thật ra cũng không đúng lắm, nàng có ý tưởng và kế hoạch của riêng nàng.

Sau khi Mạnh Thanh La đuổi theo bọn họ cũng không có xuất hiện, mà là theo đuôi ở sau lưng bọn họ, nhìn theo phương hướng có cây đuốc sáng lập lòe của thôn dân mà đi theo, nàng lấy ra ống nhòm loại dùng trong quân đội từ trong không gian của mình nhìn về phía quan đạo ở xa, loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy có cây đuốc chớp tắt và bóng người thấp thoáng.

Đúng vậy, loại ống nhòm mà nàng đưa cho đại bá là loại được bán trong cửa hàng bán đồ dã ngoại ở trong không gian, còn cái trong hòm thuốc của nàng là loại cao cấp hơn, là loại mà quân đội hiện đại đang dùng.

Là ở nơi đó, những người đó đang ở nơi đó.

Vụt một cái, Mạnh Thanh La đã tiến vào không gian, nàng thay đổi y phục thành màu đen, đội mũ giáp, bước lên xe điện, vừa ra khỏi không gian là tăng tốc chạy như bay đến mục tiêu.

Nếu không phải nàng sợ động tĩnh quá lớn sẽ dọa đến nhóm người của gia gia đi phía trước thì nàng còn muốn lấy chiếc ô tô con từ cửa hàng 4S ở lầu một ra để khoe khoang một chút rồi.