Chương 41: Tranh Chấp

"Vậy... Cha? Con có nên nhận hai loại đồ vật lạ lẫm này hay không?"

"A La đưa thì tạm thời con nhận lấy đi, trên đường chạy nạn có thể dùng tới nó, nói gì đi nữa thì con bé cũng muốn đi theo các ngươi tìm nước, ta không cho con bé đi, con bé không giúp được gì nên tâm trạng hiện giờ rất buồn bực, loại đồ vật gọi là đèn pin này là cho bốn người các ngươi dùng để chiếu sáng đường đi, còn cái ống nhòm là cho các ngươi có thể nhìn được xa, tóm lại là hiện tại trời quá tối nên con bé sợ các ngươi gặp chuyện nguy hiểm, lo lắng cho sự an toàn của các ngươi."

"Đứa nhỏ A La này thật sự là ngoan ngoãn lại hiểu chuyện làm cho người khác đau lòng, chẳng trách tam thúc và tam thẩm che chở nàng, yêu thương nàng như vậy!" Mạnh lý chính cũng lấy lại tinh thần, lập tức tiếp chuyện với Mạnh lão gia tử, thật lòng khen Mạnh Thanh La một câu.

"Vậy... Cha, Đại Đầu ca, năm người chúng con đi đây."

"Ừ, đi sớm về sớm!" Mạnh lão gia tử phất tay, hỏi với theo: "Dao gϊếŧ heo, dao phay đã mang theo hết chưa?"

"Đã mang theo rồi!"

Năm người lên tiếng trả lời xong thì bắt đầu đi ra khỏi mảnh rừng này.

Nhưng điều làm cho mọi người không ngờ là cho dù bọn họ có chuẩn bị đồ vật đầy đủ đến mấy, năm người đi ra ngoài tìm nước vẫn xảy ra chuyện.

Nhóm phụ nữ và trẻ em đã nghỉ ngơi, chỉ có nhóm nam tử trực đêm canh gác ở bốn phía, cầm cây đuốc đi tuần tra.

Mạnh Thanh La cũng chợp mắt nghỉ ngơi, hai đứa con trai của nàng ngồi trong cái sọt đặt ở giữa nàng và Dương thị, ngủ say đến mức thỉnh thoảng còn khẽ ngáy, có khi còn chép chép cái miệng nhỏ.

Mạnh Thanh La thấy vậy yêu không chịu nỗi nên thỉnh thoảng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn họ, trong lòng mềm mại.

"Cha, tam thúc công… Đã xảy ra chuyện, đã đánh nhau rồi..."

"Cha, tam thúc công… Đã xảy ra chuyện, đã đánh nhau rồi..."



Mạnh Thanh La nghe được tiếng hô rõ ràng từ đại nhi tử của Mạnh lý chính, nàng nghe được tiếng bước chân vội vàng từ phía bên kia thì lập tức mở mắt.

"Hình như nghe giống tiếng của đứa nhỏ Thường Hiếu vậy?"

"Chính là tiếng của hắn ta, xảy ra chuyện gì rồi?"

"Có chuyện lớn xảy ra sao?"

Toàn bộ thôn dân đều tỉnh, mỗi người đều ngồi dậy hỏi thăm với vẻ mặt đầy sốt ruột, ai cũng đều biết đêm nay năm người kia đi ra ngoài tìm nước là chuyện mạo hiểm.

Mạnh lý chính và Mạnh lão gia tử nhanh chóng mang giày một cách qua loa rồi chạy tới: "Thường Hiếu, xảy ra chuyện gì? Đυ.ng phải tốp dân chạy nạn khác à?"

Mạnh Thường Hiếu chạy nhanh đến không kịp thở, hắn ta vừa thở hổn hển vừa nói: "Không phải lưu dân, không phải lưu dân, là đυ.ng phải quý nhân trên đường đến kinh thành đi ngang qua... Bọn họ cũng thiếu nước, năm người bọn con vừa lúc tìm được một chút nước, bị bọn họ phát hiện, bọn họ muốn bọn con đưa nước cho bọn họ, nói là dùng bạc mua, bọn con đã nói chúng ta không cần bạc, chỉ cần nước... Sau đó thì đánh nhau."

"Cha, tam thúc công, bọn họ có hai mươi mấy người hộ vệ... Sinh thúc (Mạnh đại bá tên là Mạnh Sinh) vừa thấy tình hình không tốt, liền đưa đèn pin và ống nhòm cho con ngay, bảo con chạy nhanh về báo tin, cha, tam thúc công, mau dẫn người đi, nếu đi chậm thì bọn họ đều phải bị đánh chết."

"Còn nữa, bọn họ... Bọn họ nói bọn họ là người của Uy Dũng tướng quân phủ thuộc Mạnh gia ở kinh thành, chúng ta không thể trêu chọc, ban đầu Sinh thúc còn giữ được bình tĩnh, cho tới khi nghe được họ nói họ là người của Uy Dũng tướng quân phủ, lập tức nổi nóng lên mà la hét ầm ĩ với bọn họ..."

"Đừng nóng vội, đừng hoảng hốt, chúng ta dẫn người đi ngay, Đại Lang, Nhị Lang, hai ngươi lưu lại trông coi bọn đệ đệ, muội muội, lão tam, con đi theo cha."

Mạnh lão gia tử sắp xếp bên này thì ở bên kia Mạnh lý chính cũng nhanh chóng kêu một nửa thanh niên trai tráng trong thôn, có tầm mười người, dẫn dắt mọi người cầm đuốc rồi đi dưới sự dẫn đường của Mạnh Thường Hiếu.

Xảy ra chuyện như thế này, rốt cuộc không còn ai ngủ được.

Mạnh Thanh La cũng tưởng nhóm người đại bá gặp lưu dân, lại không thể tưởng tượng được người bọn họ gặp lại người của tướng quân phủ ở kinh thành, cũng chính là gia đình ruột thịt của nguyên chủ.