Chương 48: Tình Ý Rắc Rối

Thành Kinh Trì kiến trúc đôn hậu cùng lịch sử văn hóa trải qua gội rửa trăm năm, giống như một con hùng sư sức sống không ngừng đang bò trên đất mênh mông. Tối nay, trong cung dị thường náo nhiệt, đặc biệt trong Điện Hoa Tiêu, trong ngoài điện đèn đuốc rực rỡ, các vương hầu hậu duệ quý tộc đến dự yến không dứt, tiếng chuông nhạc nặng nề trầm bổng đinh linh vang lên, chỉ sợ cách rất xa cũng có thể nghe thấy.

Thời điểm Nam Phác Nguyệt và Nam Phác Cẩn cùng nhau tiến vào điện, y theo bản năng nhìn về phía trên góc trái đại điện.

Thong thả từng bước tiến vào, chỉ nhìn thấy hai thân ảnh đang ngồi nghiêm chỉnh một phương vừa nói vừa cười, từ xa nhìn lại, một người khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, một người diện mạo ôn tồn lễ độ, không cần đoán cũng biết, người trước là Gia Cát Dật, người sau là Tư Mã Ngọc.

Nam Phác Nguyệt nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền đưa muội muội ngồi góc trên bên phải, bên cạnh Hữu tướng Tiêu Liêu.

Thời điểm bọn họ đang ngồi xếp bằng mà ngồi xuống, Gia Cát Dật chuyển dời ánh mắt lên người bọn họ.

Hai người đoan chính ngồi xong, đang lúc Nam Phác Nguyệt buồn chán muốn bóc nho cho muội muội, tay đυ.ng quả nho dừng lại, nhận thấy được ánh mắt không rõ ý từ phía đối điện, không dừng lại quá lâu, y liền tiếp tục động tác trên tay, tiếp theo bóc xong một quả nho đưa tới trước miệng nhỏ anh đào Nam Phác Cẩn……

Nào biết muội muội nhìn không chớp mắt không hề có phản ứng, chỉ thấy nàng một đôi con ngươi sáng lấp lánh không biết đang nhìn vật gì, lại nóng bỏng cùng mê luyến như vậy.

Y có một dự cảm không tốt, nhìn theo ánh mắt Nam Phác Cẩn, sau đó hơi hơi cau mày, quả nhiên là gia hỏa kia! Hơn nữa không biết là trùng hợp hay là vì cái gì, y vừa lúc gặp được tầm mắt của Gia Cát Dật.

Nam Phác Nguyệt liền quay mặt đi, làm như không có việc gì nhìn về nơi khác, y cũng không biết vì sao phải trốn, có khả năng chỉ là đơn thuần không muốn nhìn thấy hắn đi.

Mà con hồ ly lòng chỉ mang ý xấu bất tuân ở đối diện kia có lẽ nào sẽ trốn tránh giống như y, hoàn toàn ngược lại, không chỉ không trốn, mà còn cong khóe môi xinh đẹp, ý cười thật sâu.

Nam Phác Cẩn bị nụ cười bất phàm Gia Cát Dật mê hoặc, vừa thẹn vừa bất lực, hoảng loạn cúi đầu không dám nhìn lại, hiển nhiên cho rằng nụ cười kia là dành cho mình.

Lúc này, hai bên sảnh trong điện cơ hồ không còn chỗ trống, Nam Phác Phóng đầu tiên ra hiệu mọi người giữ yên lặng, sau đó hào hùng tráng ngữ khen ngợi vài vị công thần một phen, cuối cùng, tươi cười thoải mái nói: “Hôm nay quả nhân thật sự cao hứng, các khanh gia thoải mái uống!”

Mọi người đứng dậy, chắp tay hô: “Tạ Đại vương! Đại vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



Trong điện khôi phục lại trạng thái ồn ào náo nhiệt, rượu và thức ăn được bày ra, âm nhạc nổi lên, mười mấy vũ cơ đeo khăn che mặt lụa trắng lả lướt tú mỹ, thướt tha tiến vào giữa đại điện, dưới hàng trăm trản ngưu đèn dầu, dáng người cùng eo mềm uyển chuyển, tứ chi chầm chậm chuyển động, tức thì hiện ra một mảnh ca vũ thăng bình phồn hoa cùng xa hoa lãng phí. Không khó phát hiện, dáng người các vũ cơ phập phồng quyến rũ cũng động tác lộ liễu câu dẫn hồn phách người, không khỏi khiến hàng trăm vị nam nhân đang ngồi nổi lên phản ứng.

Ở nơi đây, thích liền có thể ôm đi thập phần bình thường, thậm chí hoàn toàn có thể ở trên điện tán tỉnh ve vãn, đùa giỡn lớn mật.

Đối với những việc này, Gia Cát Dật căn bản không có hứng thú, trong lòng hắn, chỉ một người kia có thể vượt qua hết thảy nữ tử trên thế gian.

Lại nói Nam Phác Nguyệt bên này, đôi mắt hắn như có như không nhìn trung tâm điện, tựa hồ như thưởng thức, nhưng nhìn kỹ lại, ánh mắt y không gợn sóng, sắc mặt cũng không đỏ, hiển nhiên đối với màn này cũng không có bao nhiêu hứng thú, mặt mày nhàn nhạt, xunh quanh y chỉ có một cổ xa cách lạnh lùng, cho dù có đại thần tiến lại nịnh hót hoặc đến gần, y bất quá cũng chỉ tùy ý đạm cười một chút có lệ.

Khi y đang lơ đãng thưởng thức mỹ cơ khiêu vũ, một người mặc trường bào huyền sắc ở đối diện, thân ảnh trầm ổn từ giường nệm ngồi đứng lên, cầm lấy bình rượu đi về phía y.

Y liền chú ý tới hắn, mắt thấy hắn đang đi đến bên người, trong lòng tức khắc không có chủ kiến, nhưng sắc mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ.

Không như Nam Phác Cẩn, vẫn luôn âm thầm ngóng trông có thể có cơ hội đến gần hắn, sớm vui mừng khôn xiết, khi hắn càng đến gần thì tim gan nàng càng bình bịch không ngừng nhảy lên.

Gia Cát Dật đến gần phía trước hai người, sau đó liền hơi hơi mỉm cười: “Lăng An Vương, Cán Di trưởng công chúa, vi thần đặc biệt tới kính hai người một ly.”

Nam Phác Cẩn vì khẩn trương mà thất thố bưng bình rượu đứng lên, sau đó đôi mắt không dám nhìn thẳng hơi hơi liếc về nơi khác nói: “Dật ca ca….” Lời nói tới đây đại não liền trống không, thật sự kích động đến không biết nên nói như thế nào.

“Ha ha, sao Cẩn Nhi càng lớn càng đối với ta câu nệ?” Gia Cát Dật nhàn nhạt cười, vừa nói vừa chạm bình rượu với nàng một cái, sau đó liền tiêu sái uống.

Nam Phác Cẩn sớm bị hắn cụng bình rượu cụng ra hoa tâm, nháy mắt liền đỏ mặt, tim càng thêm đập thình thịch càng thêm hoảng loạn vô thố.

Nam Phác Nguyệt thấy muội muội thất thần như vậy, lặng lẽ kéo nàng ngồi xuống, sau đó đối Gia Cát Dật đang nhìn mình với vẻ mặt tươi cười xấu xa mà nói: “Được, rượu cũng đã kính rồi, thỉnh tướng gia đi cho.”