Chương 47: Ngươi Thích Hay Không Thích Hắn?

Châu Kiều đứng một bên, nhìn thấy một màn huynh đệ tình thân khó tránh khỏi có chút lộ vẻ cảm động, nàng đã kết bạn với hai người họ từ mấy năm trước, hãy còn nhớ rõ tình cảnh lúc đó khi lần đầu tiên gặp Nam Phác Nguyệt, đó là trong khánh công yến mừng phụ thân sau khi chiến đấu giành thắng lợi trở về, y một thân trường bào màu tím, tóc đen buông dài, khuôn mặt mười mấy tuổi chính trực, tuấn mỹ vô song, khi cười nói, khi chính mình nhìn đối diện đôi mắt phượng hẹp dài của y, nàng liền biết, bản thân đã lâm vào vạn kiếp bất phục….

Sau khi hai người họ buông ra, Nam Phác Nguyệt có chút ngượng ngùng nói với Châu Kiều: “Để ngươi chê cười rồi.”

Châu Kiều giãn mày mỉm cười, lắc đầu nói: “Không có, ta chỉ là rất hâm mộ.”

“Hâm mộ?” Nam Phác Nguyệt sững sờ.

“Tất nhiên.” Ngừng một chút, nàng tiếp tục nói, “Hâm mộ Cẩn muội muội có một vị ca ca tốt như vậy.”

Nam Phác Nguyệt trêu ghẹo nói: “Trong nhà ngươi cũng không phải có hai vị ca ca sao?”

Nàng lắc đầu: “Không giống nhau.”

Điều này khiến Nam Phác Nguyệt nghi hoặc: “Tại sao lại không giống nhau?”

Châu Kiều nghĩ đến chỗ không giống nhau kia, không nhịn được mà đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ngươi rất xinh đẹp.” Kỳ thật đây không phải điều nàng muốn nói, nàng muốn nói chính là: Ta rất thích ngươi, muốn giống như Cẩn muội muội mỗi ngày ở bên cạnh ngươi.

“Đây……” Nam Phác Nguyệt có chút ngơ ngác sững sờ, không biết “xinh đẹp” này phải chăng có hàm chứa có chút thích bản thân như vây, hay là chỉ thuận miệng khen giống như những người khác? Y hy vọng là cái trước, cũng không suy nghĩ nhiều đáp án là cái nào, có chút bật cười nói: “Hình dáng của nam tử sao có thể dùng ‘xinh đẹp" chứ?”

Châu Kiều nhoẻn miệng cười, không sửa lại đúng, nhưng trong lòng nhận định xác thực là xinh đẹp.

Đúng lúc này, Nam Phác Cẩn đột nhiên tò mò hỏi: “Ca ca, nghe nói Dật ca ca đi cùng huynh lần này, là thật sao?”

Đang êm đẹp sao lại nhắc đến gia hỏa kia? Nam Phác Nguyệt bất giác cau mày, sau đó liền giãn ra, gật đầu nói: “Đúng a, sao vậy?”

“Thì ra sự thật nha!” lập tức trong mắt nàng hiện lên một mạt vui sướиɠ rực rỡ, ánh mắt mong chờ nhìn ca ca hỏi: “Thời điểm hắn giệt giặc có thực rất dũng cảm không? Có phải hay không rất uy phong?”



Nam Phác Nguyệt sửng sốt! Không biết muội muội hỏi cái này làm gì, y nói thẳng: “Gia hỏa kia bất quá là nhờ võ công bản thân giỏi thôi, không có cái gì dũng cảm hay không dũng cảm, uy phong hay không uy phong.”

Nghe xong, nàng vui vẻ cười vài tiếng, sau đó lâm vào hồi ức nói: “Nhớ khi còn nhỏ, lá gan của hắn rất lớn, còn từng tuyên bố trước mặt ngươi và ta, tương lai hắn muốn làm tướng quân, không ngờ, điều đó đã thành sự thật.” Ngữ khí nhẹ phiêu phiêu, không biết là nói cho chính mình hay nói cho người khác nghe.

“Ừ, hắn là dẫm phải cứt chó!” vẻ mặt Nam Phác Nguyệt vô vị nói.

Mấy người bọn họ xác thực đã quen biết nhau từ sớm, không dám nói giao tình sâu, nhưng vân thường xuyên lui tới, cho dù từ nhỏ Nam Phác Nguyệt đối với Gia Cát Dật châm chọc mỉa mai, nhưng sâu trong lòng y đó là cái nhìn chân thật, ai có thể nói rõ được chứ? Có lẽ đến chính y cũng không biết, y chỉ là đối với hết thảy mọi người hoặc mọi việc mặt lạnh tâm thiện mà thôi.

“Ca ca, ngươi biết hắn vừa mới hồi phủ Thừa tướng rồi sao?”

Sắc mặt Nam Phác Nguyệt vừa động, trong lòng có chút bất an nói: “Sao Cẩn Nhi quan tâm điều này?”

Không nghĩ tới ca ca sẽ hỏi như vậy, Nam Phác Cẩn có tâm sự gì cũng không biết che giấu, nàng chẳng qua chỉ là tiểu cô nương ngây ngô, thẹn thùng viết rõ trên mặt hiển nhiên đã bán đứng nàng, nàng cúi đầu đùa nghịch tay áo trong nói: “Ta…… ta chỉ là đã lâu chưa gặp hắn, muồn đi thăm hắn.”

Trong lòng Nam Phác Nguyệt sớm đã có nghi ngờ, nhân lúc này truy hỏi: “Cẩn Nhi, ngươi thành thật nói cho ca ca, ngươi…….” Đột nhiên không nói lên lời, sau đó có chút khó mở miệng nói, “Ngươi có phải hay không thích hắn?”

Trong lòng nàng xấu hổ, vội vàng xua tay nói: “Không, không có.” Vừa nói vừa tìm lý do: “Từ xưa đến nay, hắn cũng giống như ca ca ngươi, thương ta, quan tâm ta, chăm sóc ta, cho nên ….. cho nên ta đi thăm hắn là điều nên làm.” Nói xong giương mắt nhìn trộm y một cái.

Sau khi nghe xong, Nam Phác Nguyệt nhẹ nhõm thở ra một hơi, y thoải mái nói: “Đên nay trong cung có khánh công yến, ngươi đi cùng ta, đến lúc đó sẽ tự nhiên gặp được hắn.”

Nam Phác Cẩn nỗ lực khống chế tâm mừng rỡ như điên, sắc mặt bảo trì bình tĩnh nói: “Dạ.”

“Cẩn Nhi.” Nam Phác Nguyệt vẫn không yên tâm, y quan tâm nói, “Ngươi đã tới tuổi xuất giá rồi, nếu thực sự có người thích, chỉ cần ngươi mở miệng, ca ca nhất định sẽ giúp ngươi làm được.”

Nàng ngừng một chút, nghĩ nghĩ hay là không nói, vì thế gật gật đầu.

Cùng là nữ tử, Châu Kiều thường xuyên ở bên nàng, trong lòng biết điểm tâm tư này của nàng, ngày thường khi nói chuyện phiếm thường xuyên nhắc đến tên người kia, nàng đã sớm phát giác tình cảm nha đầu này dành cho Gia Cát Dật không tầm thường, chỉ là không chọc phá ngay lúc này mà thôi.