Tướng Gia Ái Thê

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính ngang bướng và nàng không muốn kết hơn với bất cứ nam nhân nào. Bởi vì nàng sinh ra đã được sống trong nhung lụa nên không muốn rời xa gia đình, nàng muốn đào hôn. Đám cưới của nàng lại diễn  …
Xem Thêm

“ Chuyện này không vội nha, dù sao sau này chũng ta có muốn xuất môn, giữ lại nam trang sẽ tiện hơn ……”

“Ta tự mình động thủ.”

“Ai ai…… Chờ một chút thôi…” Tiếng nói xa dần, vẫn như cũ không có cùng ý kiến.

Nghe theo lời Trầm Thiên Hạm nhắm mắt nghỉ ngơi, một mảnh trong bóng tối, Hoài Hương dường như nghe thấy thanh âm quen thuộc mà luôn mong nhớ kia. Loáng thoáng , từ ngoài cửa truyền đến. Nằm ở trên giường không nhúc nhích, Hoài Hương tự cười chính mình, nhất định là do nàng quá mức nhớ nhung, mới có thể xuất hiện tiếng nói ấy. Hắn như thế nào có khả năng ở ngoài cửa đâu…… Nhưng thanh âm kia thật sự giống như hắn,gần như vậy ……… Nhìn thử một cái là tốt rồi. Hoài Hương nói với chính mình, cho dù chứng minh lời mình vừa nghe thấy là do mình suy nghĩ nhiều cũng được.

Nhan Khánh Ngọc đẩy cửa ra, vừa lúc nhìn thấy nàng từ trên giường ngồi dậy.

Hoài Hương không ngờ được trợn to mắt, liền thấy được người mà trong lòng nàng luôn nghĩ đến. Nàng đang ngồi , tham lam nhìn đến người đã cách xa ba ngày kia.

Nhan Khánh Ngọc đứng yên cùng nàng đối diện, trong lòng có tức giận có trách cứ, nhưng cũng có thương nhớ cùng xấu hổ. Trong lúc nhất thời, hai người trầm mặc giằng co , không biết tiếp theo nên làm như thế nào.

Nước mắt xâu thành chuỗi rơi xuống, đánh vỡ cục diện bế tắc này. Nhan Khánh Ngọc đi nhanh đến bên giường, vừa đau lòng lại tức giận lau đi dòng lệ trên má nàng.

“ Người bị vứt bỏ là ta, nàng khóc cái gì?” Người nên khóc cũng là hắn đi. Thê tử đi theo người ta, chính mình lại bị chặn ở ngoài cửa suốt ba ngày, thật vất vả tiến vào, lại phát hiện hết thảy chỉ bởi vì một cái hiểu lầm buồn cười.

Hắn sống qua hai mươi sáu năm, lần đầu tiên cảm thấy chính mình thực bất lực.

” Ta không có…… Vứt bỏ……” Hoài Hương khóc đến thương tâm, cuối cùng đưa tay ôm lấy cổ hắn, khóc đến phong vân biến sắc.

Không có hắn, nàng mới biết được chia lìa là đáng sợ cỡ nào. Vẫn tưởng rằng nàng có thể chấp nhận , nàng vẫn có thể tiếp tục sống, giống như lúc trước vậy, nhưng khi mất đi mới biết được, tất cả mọi thứ đã không thể quay về như lúc trước .

“Nàng……” Thấy nàng khóc đến thê thảm như vậy, tâm Nhan Khánh Ngọc sớm đã mềm nhũn , mọi trách cứ cũng không nói lên lời.“Đừng khóc .”

Hắn âm thầm thở dài, hắn biết đời này hắn thật sự đã thua trên tay oa nhi hay khóc này.

“Đừng khóc .” Hắn lặp lại, ôm chặt lấy nữ nhân của mình vẫn đang không ngừng khóc.

Đem nàng ôm đến trên đùi, Nhan Khánh Ngọc hôn nhẹ lên trán của nàng, giọng nói ấm áp giống như ngày thường an ủi nàng.

“Ta có việc hỏi nàng.” Thấy nàng dần dần ngừng khóc , Nhan Khánh Ngọc trong lòng cũng thả lỏng.

Lau đi nước mắt, Hoài Hương ngoan ngoãn gật đầu, đại khái hiểu được hắn đang muốn hỏi cái gì.

“Vì cái gì muốn đi?” Tuy rằng rất sợ nàng sẽ lại khóc tiếp, nhưng vừa nghĩ đến ngày đó nàng lựa chọn rời đi hắn trong lòng hắn như bị bóp nghẹt, hắn vẫn là nhịn không được sắc mặt trở nên nghiêm nghị.

Hoài Hương hai mắt đỏ bừng, cắn cắn môi, trong đầu nhớ tới mới vừa rồi Trầm Thiên Hạm đã nói– có chuyện gì thì hãy nói ra .

Đúng vậy, nàng nếu không nói rõ ràng ra, hắn làm sao có thể biết được?

“Ta không muốn chàng phải khó xử.” Lời nói buồn bã thê lương, nước mắt lại nhịn không được mà chảy ra.

“Có cái gì khó xử ?” Nhan Khánh Ngọc bất đắc dĩ thay nàng lau đi nước mắt.

“ Thân phận của ta……” Hoài Hương khóc thút thít.“Ta không muốn chàng vì ta mà cùng cha mẹ cãi nhau, càng sợ vạn nhất chuyện này bị làm lớn, liên lụy đến cả Nhan gia cùng Mạc gia ……”

“Lớn chuyện?” Nhan Khánh Ngọc kinh ngạc.“Ai nói với nàng ?”

“Tâm Linh a.” Hoài Hương không hề tâm cơ trả lời, đem lời nói của Diêu Tâm Linh thuật lại một lần .“Hiện tại bên ngoài đã có lời đồn đại, lại giấu diếm cũng không được bao lâu, cho nên ta mới chủ động rời đi……”

“ Nàng thật là ngốc mà.” Nhan Khánh Ngọc thật sự là không biết nên làm gì với nàng bây giờ.“ Cam đoan của ta thì nàng không chịu tin , lại thà đi tin lời người ngoài chia rẽ chúng ta?”

“ Chia rẽ?” Hốc mắt rưng rưng, Hoài Hương đáng thương hề hề nhìn về phía hắn.

Nhan Khánh Ngọc gật gật đầu liền chuyển đề tài, không nghĩ giải thích với nàng rằng Diêu Tâm Linh đối với hắn có ý đồ đặc biệt, đương nhiên cũng âm thầm quyết định, đợi lát nữa hồi phủ liền phái người đưa nàng về nhà.

“ Nàng cho là nàng rời đi, tấtc cả mọi chuyện có thể giải quyết sao?” Nhan Khánh Ngọc cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng vẫn là đối với lựa chọn rời đi của nàng vô cùng bất mãn.

“ Nếu không ta có thể làm như thế nào đây?” Hoài Hương vẻ mặt tự trách.“Ngay từ đầu, ta cũng chỉ mang lại phiền toái cho chàng, chuyện gì cũng không thể giúp được chàng…… Ta nghĩ, nếu ta rời đi, chàng sẽ không mệt mỏi nữa, luôn phải vì chuyện của ta mà sứt đầu mẻ trán……”

Nhan Khánh Ngọc thật không nghĩ tới trong lòng nàng lại có lợi ý tưởng này, xem ra không chỉ Diêu Tâm Linh mà ngay cả những người khác cũng ở bên cạnh nàng nói không ít chuyện đi.

“Nhưng là……” Hoài Hương dừng lại một chút, nghĩ đến mấy ngày nay không được gặp hắn đến mức giày vò, thanh âm lại lần nữa nghẹn ngào.

“Không có chàng, cả người ta thật sự không thoải mái, ngay cả điểm tâm mà ta yêu nhất cũng không khơi dậy hứng thú của ta được…… Ta nhớ, rất nhớ chàng, nhưng ta lại sợ chàng không cần ta……”

Ba ngày qua, trong lòng nàng cũng chỉ có hắn, nghĩ đến hắn hiện tại đang giận nàng, nhưng trong lòng cũng chỉ có nàng, hoặc là, đang may mắn cuối cùng bỏ ra nàng……“Ta làm sao có khả năng không cần nàng.” Lời bộc bạch của nàng, khiến cho trong lòng Nhan Khánh Ngọc nổi lên điểm ngọt ngào, nhưng nỗi sợ hãi cùng nước mắt của nàng , lại làm cho hắn không thể cao hứng nổi.

“ Ngày đó chàng đã nổi giận… Còn muốn người làm đừng gọi ta là ‘Thiếu phu nhân’……” Nàng lựa chọn hồi Mạc phủ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nàng chọn như vậy.

“Cái kia a.” Nhớ tới chuyện này, Nhan Khánh Ngọc nhịn không được khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, không biết nên nên nói như thế nào với nàng về chuyện đáng chê cười này.“Kỳ thật tất cả đều là hiểu lầm.” Hiểu lầm hại người ta a “Hiểu lầm?” Thấy hai mắt nàng dò hỏi , hai mắt hồng hồng còn đọng lại nước mắt, Nhan Khánh Ngọc cũng chỉ có thể đầu hàng .

“Ta nghĩ rằng Trầm Thiên Hạm là nam tử, trong thư nàng lại viết như vậy, ta hiểu lầm nàng đối với nàng ta có tình ý, cho nên mới nổi nóng như vậy.” Quên đi, quên đi, mất hết mặt mũi hắn cũng nhận, chỉ cần nàng đừng đem việc này để ở trong lòng là tốt rồi.

“Cái gì?” Hoài Hương mở to hai mắt, nàng làm sao có thể nghĩ đến nguyên nhân như vậy chứ.

“ Thì ra……” Cứ như vậy, rất nhiều chuyện được thong suốt .“Trách không được chàng luôn chán ghét Thiên Hạm như vậy, lại còn hỏi ta thích ai hơn……” Hoài Hương nhịn không được cười phốc một tiếng, không nghĩ tới người thông minh hơn người như hắn, cư nhiên lại ăn loại dấm chua không có đạo lí này.

“Nàng còn dám cười! Nếu không phải nàng không nói cho ta biết, ta làm sao có thể hiểu lầm như vậy được?”

Nhan Khánh Ngọc điểm điểm cái trán của nàng, không hề hung dữ.

“ Chàng cũng không có hỏi a.” Hoài Hương thật sự oan uổng.“Ta làm sao biết chàng lại…… Thiên Hạm từ nhỏ đã mặc nam trang, mọi người cũng đều đã nhìn thành quen , làm sao lại đi nói tiếp chứ.”

“Đó là các ngươi xem quen ,nhưng ta cũng không có a.” Nhan Khánh Ngọc khẽ hừ.

“Vậy…… Chàng không phải là chán ghét ta, cho nên mới tức giận?” Hoài Hương thu hồi tươi cười thật cẩn thận hỏi.

“Chán ghét nàng , ta sẽ mỗi ngày đến trước cửa Mạc phủ để cho người ta ngăn ở ngoài sao?”

Hoài Hương vừa nghe, vui vẻ ôm hắn, hôn lên hai bên má hắn.

“Vậy là tốt rồi , vậy là tốt rồi !” Như vậy nàng liền an tâm .

“Sự tình đã nói rõ ràng, có thể theo ta đi trở về không.” Chiêu này của nàng làm cho Nhan Khánh Ngọc thực hưởng thụ, biểu tình cũng hòa hoãn một chút.

Thêm Bình Luận