Ngày ấy Thái Tử bị phế truất, ta vác tay nải đi theo cung nhân được thả khỏi Đông Cung. Ở nơi vắng vẻ không người, Thái Tử giữ chặt tay ta: “Đi cùng ta, ta có thể bảo vệ ngươi.” Mắt ta còn vương lệ: “ …
Ngày ấy Thái Tử bị phế truất, ta vác tay nải đi theo cung nhân được thả khỏi Đông Cung.
Ở nơi vắng vẻ không người, Thái Tử giữ chặt tay ta: “Đi cùng ta, ta có thể bảo vệ ngươi.”
Mắt ta còn vương lệ: “Không, nô tỳ muốn xuống tóc làm ni cô, cầu phúc cho Điện hạ.”
Dứt lời, ta bước vào am ni cô trước sự ngỡ ngàng của hắn.
Đương nhiên là ta không thể đi theo hắn, hắn là nam chính, mà ta chỉ là nhân vật nữ phụ độc ác. Cốt truyện vốn dĩ là ta đi theo hắn chịu nhiều đau khổ nhưng hắn lại đem lòng yêu một nữ tử xuyên không. Sau khi đoạt lại Hoàng vị liền phong nàng làm Hoàng Hậu.
Mà ta, vẫn còn phải đấu đá với nữ tử xuyên không này để rồi phải nhận cái ch.ết thê thảm.
Ta nhổ vào!
Mặc dù ta thích Thái Tử nhưng tâm tư của ta không thuần khiết, bởi ta càng ham muốn vinh hoa phú quý.
Nếu đã biết trước kết cục, hà cớ gì phải ở bên cạnh hắn chịu nhiều khổ sở như vậy. May mắn là ta thức tỉnh không quá muộn, sớm đã vun vén một thân rủng rỉnh tiền tài.
Năm năm sau, khi phu quân đầu tiên của ta qua đời, ta chuẩn bị tái giá lần thứ hai, gương mặt lạnh lẽo của Thái Tử đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt.
Hắn ghìm chặt tay ta, nghiến răng nghiến lợi: "Không phải ngươi nói muốn làm ni cô sao?”