Tướng Gia Ái Thê

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nữ chính ngang bướng và nàng không muốn kết hơn với bất cứ nam nhân nào. Bởi vì nàng sinh ra đã được sống trong nhung lụa nên không muốn rời xa gia đình, nàng muốn đào hôn. Đám cưới của nàng lại diễn  …
Xem Thêm

Mạc Nguyên Thiến sùng bái nhìn về phía đại ca, quả nhiên ca ca vừa ra tay, chỉ có thành công!”

" Hương Hương đi, chúng ta về nhà.” Trở lại nắm lấy tay Hoài Hương , Mạc Nguyên Thiến ước gì mau rời đi nơi này.

“Dừng dừng…… " Thấy Hoài Hương sắp bị người mang đi, Nhan Khánh Ngọc không còn nghĩ gì khác nữa, thầm nghĩ đem nàng cướp về , lại làm cho người vừa vào cửa đã tràn ngập địch ý với hắn-Thượng Quan Ngự Kiếm ngăn lại.

“Hương Nhi!”

Nghe giọng nói ngày thường vẫn ôn nhu giờ đây đang gào thét, bước chân của Hoài Hương ngừng lại một chút, nhịn không được quay lại nhìn hắn, lại chỉ thấy được một mảnh tối đen……“Hương Hương!” Một bên Trầm Thiên Hạm vội vàng đỡ lấy thân mình yếu đuối của nàng.

Hoài Hương bị ngất xỉu , cái gì cũng nghe không thấy .

“Hương Hương đến đây, đây là điểm tâm mà ngươi thích nhất, Nhạc Nhạn vì muội mà làm đó.” Mạc Nguyên Thiến cùng Trầm Thiên Hạm đem điểm tâm vào phòng, chỉ thấy Hoài Hương đang ngồi ngẩn người.

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhiều lời liền ngồi xuống bên cạnh Hoài Hương.

“ Đây là món ăn muội thích nhất , nhanh ăn đi.” Mạc Nguyên Thiến nhìn thấy nàng không nhúch nhích chút nào, không khỏi có điểm hoảng.

Phải biết rằng , nếu là trước kia, vì Nhạc Nhạn làm điểm tâm , chuyện gì Hương Hương cũng có thể làm được. Tại sao hiện tại điểm tâm đã đem đến trước mắt nàng , nàng cư nhiên ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn?

Trên thực tế, từ ba ngày trước sau khi bọn họ mạnh mẽ đem Hoài Hương mang về sản nghiệp của Mạc gia ở kinh thành, nàng liền có bộ dạng như vậy,bkhông có tập trung , thỉnh thoảng lại không hiểu mà rơi lệ.

“Hương Hương, trong lòng nếu có việc gì, thì cứ nói ra đi.” Trầm Thiên Hạm thần sắc ôn nhu mà người ngoài khó thấy, nàng nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc dài của Hoài Hương, giống như một vị tỷ tỷ nói.“Nếu là thân mình chỗ nào không thoải mái. Cũng đừng sợ phiền toái, Lãnh Diệc Trần là thần y, tuyệt đối sẽ chữa tốt cho muội.”

Hoài Hương cuối cùng cũng có tinh thần lại, nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm trước mặt, trong đầu cũng không tự giác hiện ra một khuôn mặt khác.

Nàng còn nhớ rõ, khi nàng rời đi, hắn đã gầm nhẹ. Từ khi quen biết hắn tới nay, nàng chưa từng thấy hắn không khống chế được như vậy.

Hắn…… đang giận nàng đi.

“ Không phải muội đang nhớ Nhan Khánh Ngọc chứ?” Mạc Nguyên Thiến thật sự nhìn không được , liền hỏi thẳng .

Tuy rằng Hoài Hương sau này có vì nam nhân đáng giận kia mà giải thích, nói muốn nàng đi làm tạp vụ chẳng qua là do hắn nhất thời tức giận mà nói thế, kỳ thật nàng cũng chưa chịu khổ sai gì đã mắc bệnh. Nhưng mối khi nghĩ đến Nhan Khánh Ngọc đã từng có ý niệm như vậy trong đầu, nàng liền không thể đối với hắn mà khen ngợi được.

Nghe đến tên kia, Hoài Hương lung lay, hốc mắt nhất thời đỏ.

“Muội thật sự thích hắn như vậy sao?” Mạc Nguyên Thiến bị đả kích bội phần. Rốt cuộc là Hoài Hương để ý đến Nhan Khánh Ngọc, hay vẫn là do nàng ngày càng thêm thích khóc mà thôi.

“Đúng.” Hoài Hương chưa bao giờ giấu giếm Mạc Nguyên Thiến điều gì.

“Vậy vì sao muội lại muốn theo chúng ta trở về?” Mạc Nguyên Thiến sắp bị nàng làm cho hồ đồ. Khiến cho nửa ngày, Nàng đã chịu nguy hiểm bị trưởng bối hai nhà Mạc Nhan đánh bẹp chạy về cứu nàng, kết quả lại là chia rẽ một đôi uyên ương.“Thiên Hạm, tình báo của ngươi thật là quá kém cỏi đi.”

Trầm Thiên Hạm thực ra lại biểu hiện bình tĩnh hơn cả.

“Bất luận như thế nào, Hương Hương không có việc gì là tốt rồi.” Nàng liếc mắt nhìn tiểu thư một cái.“Huống hồ, việc này tiểu thư cũng nên về giải quyết.”

“Hương Hương cùng Nhan Khánh Ngọc tình đầu ý hợp, như vậy còn có cái gì phải giải quyết ?” Tất cả mọi chuyện đều giống như nàng suy nghĩ lúc trước a.

“Hương Hương , Nhan gia có phải có người không chấp nhận ngươi, đối với xuất thân của ngươi có ý kiến hay không?” Thân phận giống nhau, lại cũng đã từng trải qua chuyện như vậy, Trầm Thiên Hạm so với Mạc Nguyên Thiến hiểu biết hơn nhiều.

Hoài Hương cắn môi dưới, không trả lời, chính là cam chịu .

“Nhan Khánh Ngọc dám chê muội sao?!” Mạc Nguyên Thiến mắt đẹp phun hỏa.

“Không phải hắn.” Hoài Hương theo trực giác mà phản bác.“Hắn vẫn đối với ta tốt lắm…”

“Đúng vậy, đem muội quăng xuống làm tạp vụ thật đúng là tốt.” Mạc Nguyên Thiến lạnh lùng đáp lại.

Thật sự ghi hận.

“Tiểu thư.” Trầm Thiên Hạm liếc mắt cảnh cáo nàng một cái, hiện tại không phải thời điểm để nổi cáu.“Hương Hương, sự tình rốt cuộc là như thế nào ngươi hãy nói ra xem, chúng ta mới có thể thay ngươi nghĩ biện pháp tốt được.”

Hoài Hương thoáng do dự .

Mạc Nguyên Thiến nghĩ đến cũng chỉ tại mình mới khiến cho nàng lâm vào hoàn cảnh khó khăn này, không khỏi tự trách, thanh âm trở nên ôn nhu hơn.

“Hương Hương, ngươi nghĩ muốn cái gì, thì hãy nói ra.” Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Hoài Hương vẫn cùng nàng nơi nơi đến, luôn hết thảy đi theo nàng. Chưa từng có kiên trì yêu cầu cái gì, nếu thật sự nàng muốn Nhan Khánh Ngọc, nàng như thế nào cũng muốn giúp Hương nhi hoàn thành nguyện vọng này , Hoài Hương nhìn hai nàng , nước mắt lại lần nữa chảy xuống.

“Ta muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với hắn……”

Nhan Khánh Ngọc lần thứ tư bị chặn ở bên ngoài đại sảnh.

“Ta muốn gặp nàng.” Hắn cắn răng, biết người của Mạc gia là cố ý làm khó dễ hắn.

Mạc Tĩnh Viễn so với hắn còn không bình tĩnh hơn, loại trò hề nhàm chán này, mấy nữ nhân kia tính xem tới bao lâu đây?

“Nhan huynh, việc này ta không có ý định can thiệp, chỉ cần Hoài Hương nguyện ý, ta đương nhiên sẽ giúp Nhan huynh thành toàn.” Cho nên không cần lại tiếp tục đến làm phiền hắn .

“ Vậy để cho ta gặp nàng.” Nhan Khánh Ngọc có chút bất ngờ khi thấy hắn bỗng dưng tốt như vậy, nhưng nói và làm và hai chuyện khác nhau.

“ Hiện tại ta không có quản nàng.” Mạc Tĩnh Viễn lười biếng ngồi ở vị trí chủ vị , ánh mắt nhìn Thượng Quan Ngự Kiếm bỗng dưng xuất hiện ở bên cạnh, ánh mắt lộ ra thâm ý tươi cười.

Để sớm giải quyết chuyện phiền não này , rồi mang theo Nhạc Nhạn hồi Cẩm Tú thành, hắn liền giúp tên này một phen vậy.

“Nhan huynh, dù sao huynh vốn là em rể ta.” Khóe mắt ngắm thấy mặt Thượng Quan Ngự Kiếm hơi trầm xuống , Mạc Tĩnh Viễn vẫn tự nhiên tiếp tục nói:“Hiện tại Nhan huynh lại luôn miệng nói “Ta muốn Hoài Hương”, ta lại quên mất hỏi huynh, muội muội của ta , huynh tính làm sao bây giờ?”

Bên cạnh truyền tới ánh mắt sắc bén, làm cho Nhan Khánh Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn lại một cái.

Thì ra là hắn…… Nam nhân mà Mạc Tĩnh Viễn đề cập qua đúng là nam võ lâm Kiếm Thánh. Cũng là thiếu chủ của Phi Hà đảo Thượng Quan Ngự Kiếm.

Nhan Khánh Ngọc dựa vào trí nhớ của mình hồi tưởng lại tình huống ngày ấy, Thượng Quan Ngự Kiếm vẫn luôn bảo hộ bên cạnh Mạc Nguyên Thiến, thái độ thân mật nhìn nàng như là vật sở hữu, mà đối với hắn lại tràn ngập địch ý.

Đều là nam tử hán, hắn hiểu được như vậy biểu hiện cho ý tứ gì.

Thì ra là thế, trải qua ba ngày, Nhan Khánh Ngọc lần đầu tiên lộ ra tươi cười, hiểu được Mạc Tĩnh Viễn vì cái gì lại đột nhiên nhắc tới việc hôn nhân của hắn cùng với Mạc Nguyên Thiến .

“Mạc huynh, kể ra ta nên sớm gọi huynh một tiếng đại ca .” Nhan Khánh Ngọc thần thái thay đổi không còn lo lắng như lúc trước, thản nhiên ngồi lại trên ghế với vẻ tự đắc ,thậm chí còn có thể lộ ra tươi cười.

“ Mặc dù chuyện đào hôn của lệnh muội gây ra phong ba, nhưng hôn sự hai nhà đã sớm định ước, hôn lễ cũng đã cử hành qua, thiên hạ đều biết đến quan hệ thông gia của hai nhà, nếu là hiện tại mà từ hôn, chỉ sợ là làm cho người trong thiên hạ chê cười.”

“Ừm, như vậy thật sự không còn mặt mũi nào .” Mạc Tĩnh Viễn rất phối hợp lên tiếng trả lời.

“Hiện nay bên ngoài mặc dù có lời đồn đãi, nhưng cũng không có người chứng thực thật giả.” Nhan Khánh Ngọc cảm thấy được người đứng trong góc càng lúc càng tức giận, khóe miệng ý cười càng sâu .“Không bằng chúng ta coi chuyện đào hôn như chưa từng phát sinh qua, Mạc tiểu thư sẽ theo ta hồi phủ, bái kiến phụ mẫu ta, cũng coi như là chuyện tốt đã thành.”

Thêm Bình Luận