Tướng Công, Thiếp Tóm Được Chàng Rồi

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit + Beta: Vật nhỏ "Truyện kể về cô nàng thương nhân đã đem lòng yêu mến một anh chàng dù bên ngoài có vẻ ngốc nghếch nhưng lại rất có khả năng và cần cù. ..... Cho dù tất cả mọi người mắng hắn ngố …
Xem Thêm

Chương 7-2
Quả nhiên, thời gian không đến ly trà nhỏ, Tiểu Cửu đã ngoan ngoãn đến phòng khách báo danh, mà nàng thì hỏi kỹ tất cả mọi nguyện có liên quan đến người Trương Hoài Sinh này.

Lập tức, chỉ thấy Tiểu Cửu như Hoàng Hà hội đê, quang quác quang quác nói rất nhiều, không bao lâu, Mộ Dung Tinh đã rành mạch toàn bộ mọi chuyện về thư sinh nghèo túng Trương Hoài Sinh nghe nói “đầy bụng văn tài” này.

“...... Phu nhân, không phải nô tài không cho thiếu gia bạc, mà là nô tài thực không muốn thiếu gia đem bạc cho tên Trương Hoài Sinh kia! Người chưa thấy qua hắn cùng bằng hữu thư sinh của hắn ở cùng một chỗ đối với thiếu gia làm những chuyện gì đâu! Ở ngoài mặt giả bộ người tốt, trên thực tế, nô tài phi......” Tiểu Cửu càng nói càng là tức giận.

Giơ tay lên dừng sự thao thao bất tuyệt của hắn, từ lúc bắt đầu đến khi nói một tràng dài, Mộ Dung Tinh đã rất rõ ràng Tiểu Cửu đối với Trương Hoài Sinh kia rất phản cảm.

“Ta đã biết!” Cười cười, Mộ Dung Tinh thú vị nhìn Tiểu Cửu, có chút đăm chiêu nói: “Tiểu Cửu, ngươi đối với Tề Nghiên rất trung thành nha!” Bên trong Tề phủ, hạ nhân khác đối với Tề Nghiên cố ý vô tình khinh mạn, nàng không phải nhìn không ra, mà Tiểu Cửu lại không giống như những người khác, đối với Tề Nghiên lại rất trung thành và tận tâm, giống chú chó bảo vệ chủ nhân vậy, chỉ cần hắn ở bên cạnh Tề Nghiên, hạ nhân cũng không dám tác quái có hành động khinh mạn.

“Đây là đương nhiên!” Tiểu Cửu thoáng chốc mặt đỏ lên như bị nướng, bất quá nói chuyện nhưng thật ra thực đúng lý hợp tình. “Thiếu gia tốt như vậy, người thiện lương như vậy, ta đương nhiên đối hắn trung thành!”

Nghe vậy, Mộ Dung Tinh vuốt cằm cười khẽ, vẫy tay cho Tiểu Cửu đi xuống, nàng ột mình ngồi ở phòng khách, giống như đang trầm tư cái gì......

Không bao lâu, Hồng Đậu, cười meo meo chuyển lời, “Tiểu thư, lão gia mời người đi qua thư phòng một chuyến!”

Đến đây!

Không chút nào ngoài ý muốn, Mộ Dung Tinh khóe miệng dương cười, hết thảy đều ở trong dự kiến.

“Cha, nghe nói người tìm con?” Tự nhiên thoải mái vào thư phòng, Mộ Dung Tinh thần sắc vui mừng, nhìn không ra khác thường gì.

Vuốt cằm ý bảo nàng ngồi xuống, Tề lão gia ánh mắt nặng nề ngưng dò xét, cảm thấy đã có vài phần hiểu được.

Có thể trở thành nhà giàu nhất Lạc Dương, tự nhiên sẽ không ngu ngốc. Lúc trước, con trai ngốc của ông đột nhiên “tiến bộ” mfà quá mức kinh hỉ, trong khoảng thời gian ngắn không đi nghĩ nhiều, nhưng sau khi con chạy xa, hắn mới cảm giác không thích hợp. Hơn nữa trong một khoảng thời gian ngắn, sổ sách đưa trả về đã được kiểm ra xong, còn chỉ ra mấy chỗ sai lầm thật nhỏ, cái đó nếu không phải người lão luyện rất tinh tường tuyệt không có cách khong khoảng thoiaf gian ngắn như thế nhìn ra được vấn đề.

Con trai nhà mình như thế nào, người làm cha như ông là rõ nhất, không đem sổ sách đi gấp thuyền giấy chơi là tốt lắm rồi! Nhưng hôm nay sổ sách không chỉ có hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả về, mà còn được kiểm tra xong, tìm ra sai xót, sau lưng khẳng định có kỳ nhân xem sổ sách.

Càng nghĩ, hạ nhân trong phủ không có người nào có bản lãnh này, mà có thể sai con trai ngoan ngoãn hướng ông lấy sổ sách, lại có khả năng xem sổ sách, hẳn chính là con dâu trước mắt này. Dù sao...... Mộ Dung thân gia ở Tô Châu cũng có nhiều hiệu buôn, khẳng định là trước khi con dâu lấy chồng đã giúp đỡ Mộ Dung lão đệ quản lý!

Nghĩ đến điều này, Tề lão gia không khỏi nở nụ cười, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói: “Tinh nhi, sổ sách này là con xem?” Tầm mắt quét về phía mấy quyển sổ sách trên bàn học mà lúc trước con trai lấy đi.

Thấy ông muốn làm rõ, mặt mày lại hớn hở, Mộ Dung Tinh trong lòng cười thầm, quang minh chính đại thừa nhận, “Vâng ạ!”

“Con đã từng xem sổ sách buôn bán?” Có chút đăm chiêu hỏi.

“Ân.” Nhẹ gật đầu, nàng mỉm cười bổ sung, “Khi ở Tô Châu, phần lớn hiệu buôn của cha con đề do con quản lý!”

“Người khác nguyện ý cùng nữ giới bàn chuyện làm ăn?” Tề lão gia nhíu mày. Không phải hắn xem nhẹ nữ tử, mà là quy tắc thế đời của nữ tử nhiều lắm, phần lớn nam nhân cho rằng nữ nhân không có bản lãnh.

“Con cải nam trang a!” Mộ Dung Tinh cởi mở cười nói, cũng không cho rằng việc này có vấn đề gì.

“Ý kiến hay!” Tề lão gia liên tục vuốt cằm khen ngợi, lập tức ánh mắt nhu hòa nhìn nàng. “Tinh nhi, con nguyện ý giúp ta quản lý không?” Vốn tưởng rằng con ngốc không thể tiếp quản gia nghiệp, sự nghiệp này của ông một ngày nào đó phải dừng lại, không nghĩ tới con dâu mới đón vào cửa lại lợi hại như nam nhi, xem ra Tề gia đã lấy được một trân bảo.

Con chờ người nói những lời này đấy! Mộ Dung Tinh mừng thầm, trên mặt lại vẫn như cũ cung kính thuận theo. “Cha muốn con dâu làm cái gì, con dâu tự nhiên nghe người.”

Ban đêm, trăng treo cao.

Ánh trăng trắng bạc chiếu dọi lên giường bên trong phòng, sau khi có người hách xì 1 cái, ôm lấy sườn nằm bị lạnh, ngón tay không an phận gãi gãi eo người nào đó nằm bên cạnh.

“Ha ha ha......” Tề Nghiên sợ ngứa cười to, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, mí mắt nặng ngàn cân bỗng dưng lại nâng lên, tay chân luống cuống bắt lấy đôi tay gây sự kia, oa oa kêu to lên án, “A Tinh, nàng làm sao lại cù ta?”

“Ta hỏi chàng một chuyện.” Nàng nhàn nhàn lạnh lạnh nói, đáy mắt tìm không thấy một tia áy náy quấy nhiễu giấc ngủ của ai đó.

“Nga!” Bị gãi vài cái, cơn buồn ngủ sớm bay đi, hắn mở to mắt nghi vấn: “Chuyện gì vậy?”

“Tề Nghiên, Tiểu Cửu từ nhỏ đã ở trong phủ, đi theo bên cạnh chàng sao?”

Nghiêm túc nhớ lại, hắn hoang mang hỏi lại: “Từ nhỏ là nhỏ như thế nào?”

“Ách......” Có chút bị hỏi khó, nàng đơn giản đổi lại phương thức hỏi: “Tiểu Cửu có cha mẹ sao?”

“Không có.” Lắc đầu.

“Hắn mấy tuổi vào phủ?”

“Ngô...... Khi đó chính hắn nói hắn tám tuổi.”

“Ai dẫn hắn vào phủ?”

“Ta a!”

“Chàng?” Mộ Dung Tinh ngạc nhiên.

“Đúng vậy!” Dùng sức gật đầu.

“Vì sao lại dẫn hắn vào phủ?”

“Trước kia đã lâu, cha mẹ mang ta đi chùa thắp hương, ta tự mình chạy đến cánh rừng phía sau đi chơi, kết quả đi tới đi tới, Hoa nhi tỷ tỷ vẫn ngoắc muốn ta đến trong bụi cỏ, ta đi đến nhìn thấy Tiểu Cửu nằm ở bên trong sắp chết đói, cho nên liền dẫn hắn về nhà!” Hắn giải thích mà kể lại, nghĩ đến Tiểu Cửu trước kia, liền cảm thấy thật đáng thương. Ô...... Thế nhưng thiếu chút nữa đói chết a!

Thì ra là thế! Mộ Dung Tinh bừng tỉnh ngộ. Xem ra Tiểu Cửu từ nhỏ chính là cô nhi đáng thương, dưới sự trùng hợp của nhân duyên để cho Tề Nghiên mang về Tề phủ. Tề Nghiên chính là ân nhân Tiểu Cửu, khó trách Tiểu Cửu đối hắn trung thành và tận tâm như thế, bảo vệ hắn gắt gao.

A...... Theo nàng quan sát, Tiểu Cửu tính tình thông minh, với người có ân liền báo đáp, nếu bồi dưỡng tốt, ngày sau khẳng định sẽ là một nhân tài xuất sắc.

Trong lòng đã có tính toán, nàng không hỏi về Tiểu Cửu nữa, nghĩ đến chuyện ban ngày lập tức nói sang chuyện khác. “Chàng đem ngân lượng đưa cho bằng hữu của chàng sao?”

“Ân.” Gật đầu, xoa xoa ánh mắt, lại bắt đầu muốn ngủ.

“Hắn nói như thế nào?”

“Chưa nói a!” Hoài Sinh cần nói cái gì sao?

“Ngay cả một tiếng cám ơn hoặc khi nào trả tiền cũng không?” Giơ lên mày liễu, con ngươi nhanh chóng hiện lên một tia bén nhọn.

Lắc đầu, hắn thành thật nói: “Hoài Sinh cầm ngân lượng xong, bước đi rất nhanh, nói là sợ làm cho người ta nhìn thấy.”

Mày liễu dương rất cao, Mộ Dung Tinh trong lòng không khỏi cười lạnh. Đã có mặt đến mượn ngân lượng, chẳng lẽ sẽ không mặt để cho người ta biết? Tên Trương Hoài Sinh kia tâm tư có chút khả nghi!

“Tề Nghiên, chàng nói thật, hắn thường hướng chàng vay tiền sao?”

“Không có a!” Lại lắc đầu, cười đến thật khờ. “Hoài Sinh hắn không có thường thường, khoảng hai tháng một lần mà thôi.”

Như vậy còn không kêu thường thường? Mắt trợn trắng, vội vàng truy vấn: “Có bao giờ trả lại tiền cho chàng không?”

“Ta không cần hắn trả! Hoài Sinh hắn thật đáng thương, trong nhà rất nghèo, thường ăn không đủ no, ta không cần hắn trả.” Tề Nghiên vội vàng kêu lên.

Này căn bản là tiếp tế, làm sao tính là vay tiền? Mộ Dung Tinh thở dài, nghe Tiểu Cửu đối Trương Hoài Sinh nói những lời bất mãn, nhưng Tề Nghiên đối Trương Hoài Sinh rất tốt, thật sâu cảm thấy vị hôn phu ngốc của mình thật là khờ khó đỡ, hoàn toàn hết thuốc chữa!

Bất quá...... Hắn mặc dù ngốc, nhưng là một người thật lòng thật dạ đối xử tốt với bằng hữu của mình. Nhớ ngày đó, hắn nghĩa vô phản cố nhảy vào đám cháy cứu chính mình, chính mình không phải là bị điểm này của hắn làm cảm động sao?

Nghĩ đến điều này, Mộ Dung Tinh tuy rằng thở dài, bờ môi lại nở nụ cười, thích tính tình hắn hồn nhiên chất phác, lập tức xoay người ngồi lên, sắc mặt ửng đỏ ngồi ở trên người hắn, con ngươi đen bóng thần bí phát sáng.

Mê hoặc nhìn nàng ngồi ở trên người mình, không biết vì sao, Tề Nghiên nhưng lại thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập lên. “A, A Tinh, nàng...... Vì sao muốn ngồi ở trên người ta...... A! Nàng...... Nàng sao lại cởϊ qυầи áo...... cởϊ qυầи áo của ta......” Mắt thấy vạt áo trước ngực mình bị nàng lột ra, hắn kinh ngạc lắp bắp.

“Ồn ào!” Trách nhỏ một tiếng, Mộ Dung Tinh mặt cũng có chút hồng, mắt nhi mị mị cười thành một đường. “Tề Nghiên, hôm nay ta muốn gia tăng một biện pháp thưởng cho nha!”

Thưởng cho? Vừa nghe đến này hai chữ này, Tề Nghiên buồn ngủ bay mất, ánh mắt lập tức sáng lên, cũng không để ý quần áo nửa trên người mình bị lột ra, hưng phấn mà gật gật đầu, “Được, được, ta muốn thưởng cho.”

Nghe vậy, Mộ Dung Tinh lộ ra có chút ngượng ngùng, có chút trêu cợt tươi cười, chậm rãi hạ người nằm trên hắn, môi lưỡi nhiệt tình công kích hắn, chọc khuôn mặt tuấn tú của hắn nóng lên, cả người mờ mịt hết sức, môi đỏ tươi lại đột nhiên dời đi, một đường đi xuống bộ ngực đã cởi hết quần áo của hắn mà mυ"ŧ, cái lưỡi linh hoạt nơi nơi lưu lại dấu vết, kỹ xảo tuy rằng trúc trắc, nhưng đối mặt với người cũng như vậy mới học nghề, cái gì cũng không hiểu như Tề Nghiên, cũng đã khiến hắn kí©ɧ ŧìиɧ khó nhịn.

Chỉ thấy Tề Nghiên nhịn không được run rẩy, khuôn mặt tuấn tú sung huyết đỏ lên như quan công, cả người run lên ngứa ngáy, có loại kɧoáı ©ảʍ kỳ dị thoải mái, nhưng lại cảm thấy bên dưới có cổ nhiệt lưu, làm cho chính mình trướng thật là khó chịu, lại không biết nên giải trừ như thế nào?

“Ngô......” Nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, hắn cơ hồ muốn khóc. “A...... A Tinh...... Ta...... Ta bụng nóng nóng...... Thật là khó chịu......”

“Phải không?” Khuôn mặt đỏ au, Mộ Dung Tinh ngữ điệu cũng có chút không ổn định. “Không...... Không thoải mái sao?”

“Thoải mái, nhưng...... nhưng cũng rất khó chịu......” Khóc điều đã khởi.

Cảm thấy có chút kỳ quái, nàng đơn giản từ trên người hắn xoay người xuống dưới, cẩn thận đưa mắt nhìn hắn từ đầu đến cuối, cuối cùng tầm mắt dừng ở hạ thân nổi lên cao vυ"t của hắn, lập tức trong lòng đã hiểu rõ, vừa thẹn lại vừa buồn cười.

“A Tinh......” Không biết nàng đang cười cái gì, Tề Nghiên giờ phút này thầm muốn khóc.

Lại liếc mắt nhìn cái điểm nổi lên kia một cái, tính xấu của Mộ Dung Tinh lại nổi lên, tuy rằng cuộc đời chưa chạm qua “cái vật kia”, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn là quyết định ── làm!

Chỉ thấy nàng đột nhiên đưa tay tiến vào trong quần của hắn, nhẹ nhàng nắm “vật kia” một chút, ngay khi hai mắt hắn mở to, thở hốc vì kinh ngạc, thở lớn một tiếng, tay nhỏ bé ác liệt kia lập tức “thu binh”, nhanh chóng rụt về, đồng thời đặc biệt có lòng săn sóc người ──

“Chàng đã khó chịu như vậy thì hảo hảo nghỉ ngơi đi! Ta muốn ngủ.” Nhanh chóng nằm xuống, cầm chăn che kín đầu, thân mình run run không tiếng động cười trộm.

“A Tinh, không cần......” Vô tội bị bắt làm cho khó chịu như vậy, đáng thương hề hề nhẹ lay vợ mình, lắp bắp khẽ gọi, “Vừa mới...... Vừa mới tốt như vậy...... Thật thoải mái...... Nàng...... Nàng lại làm một lần thôi...... Lại...... Sờ nữa sờ ta đi...... A Tinh......”

“Đêm đã khuya, ngủ!” Tiếp tục che đầu cười trộm.

“Ô...... A Tinh, nàng thật xấu...... Thật xấu......”

Trên giường, nam tử khờ ngốc đang bình yên vô sự chuẩn bị ngủ, lại vô tội bị ầm ỹ lên, nhịn không được nức nở nghẹn ngào,.....

Thêm Bình Luận