Chương 9
“Chàng bảo ta buồn chán?” Trì Tú Tâm chỉ chính mình, đôi mắt đen mở lớn, cảm giác có chút nghi hoặc, “Làm ơn, ta thường xuyên tới nhà các tỷ muội, tìm các nàng nói chuyện phiếm, nếu nói buồn chán thì phải nói chàng chứ?”
“Vậy nàng không thích đi hội chùa lễ mừng địa phương linh tinh gì đó sao?” Lạc Nguyên Dật nhíu mày cả giận, không nhịn được lên tiếng chất vấn.
“Ừ hứ... Ta trước kia chạy ra ngoài chủ yếu để tìm trượng phu!” Trì Tú Tâm trừng mắt nhìn y, đột nhiên bật cười, “Hội chùa đông đúc, ta có cơ hội thấy nhiều người nhất, ai vừa mắt ta thì nhờ người đi thăm dò xem xét. Nhưng hiện tại ta đã có trượng phu tốt rồi, đâu cần làm chuyện dư thừa nữa.”
Nói như vậy chẳng qua nàng muốn thuyết phục Lạc Nguyên Dật. Nàng sấn người tới ôm lấy cánh tay y, dùng sức cọ xát vài cái.
Nàng thích dán vào người y nhất, cảm giác thật thoải mái.
Ai bảo nàng gả cho trượng phu tốt như vậy. Y không xuất môn, chỉ một mực nghe nàng nói chuyện, cuộc sống quả thực nhàm chán khiến người ta thương cảm.
“Ý nàng bảo ta suy nghĩ nhiều quá?” Lạc Nguyên Dật hơi kéo cánh tay, trái lại đem nàng ôm vào lòng. “Bởi vì nàng không cảm thấy buồn chút nào, cho nên ta không cần phải vẽ vời thêm chuyện, không cần nghĩ sẽ dẫn nàng ra ngoài đi dạo, để nàng kiến thức thế nào là cảnh đẹp hiếm thấy nữa?”
“Gì?” Nghe Lạc Nguyên Dật nói vậy, hai mắt Trì Tú Tâm lập tức sáng ngời, “Sao lại vẽ vời thêm chuyện được? Có cảnh đẹp, ta đương nhiên muốn đi rồi!” Đừng giỡn với nàng, nàng nguyện ý bồi trượng phu ở nhà, không có nghĩa là nàng không muốn ra ngoài.
“Vừa nghe đi chơi đã lên tinh thần rồi?” Lạc Nguyên Dật vuốt nhẹ cái mũi thon thon của nàng, cười nói.
“Chàng sớm biết tính ta rồi mà…” Trì Tú Tâm rúc vào lòng Lạc Nguyên Dật, bàn tay xấu xa đánh lên ngực y, “Nhưng không phải chàng không thích xuất môn sao? Mang ta đi ra ngoài, có hay không ủy khuất chàng, khiến chàng không vui?”
Nàng thật cao hứng khi thấy Lạc Nguyên Dật vì mình mà suy nghĩ, nhưng đồng thời cũng không muốn y vì vậy mà phải chịu đựng cá tính ham vui của mình.
Dù sao nàng bình thường vẫn có thể ghé thăm các chị em trong nhà, các nàng ấy sẽ nói rất nhiều chuyện thú vị cho nàng nghe, cho nên nàng cũng không muốn trượng phu chịu ủy khuất. Thành thân đã hơn một năm nay, y chưa từng đối xử tệ với nàng.
Nàng không thể nói rõ đến tột cùng đó là cảm giác gì, nàng chỉ biết Lạc Nguyên Dật không muốn nhắc tới quá khứ của mình, đối với những suy đoán của người ngoài cũng không để ý, y cũng chỉ làm theo ước định trước khi thành thân, hiếu với cha, thương với nàng.
Y đại đa số thời điểm đều thực trầm ổn, nhất là những lúc cùng cha nói chuyện làm ăn, vẻ mặt nghiêm túc khi bàn chuyện này của y rất có sức hút, nhưng cũng có chút xa lạ. Phảng phất như y đã biến thành một người khác.
Thế nhưng, chớp mắt một cái, lúc y quay đầu nhìn nàng, biểu cảm nghiêm túc đó đã biến mất vô tung, chỉ còn lại bộ dáng trầm ổn mang theo chút ý vị tươi cười.
Nàng thích Lạc Nguyên Dật yêu thương nàng, chơi đùa với nàng, hưởng thụ cảm giác chính mình đang được y thương yêu. Nhưng ngẫu nhiên nàng lại có suy nghĩ kỳ quái…
Lạc Nguyên Dật luôn luôn dịu dàng của hiện tại, rốt cuộc có phải là Lạc Nguyên Dật chân chính hay không?
“Nàng suy nghĩ nhiều quá.” Lạc Nguyên Dật sờ sờ đầu nàng, cười nói: “Ta cũng thấy buồn chán, cho nên mới chọn thời điểm ít người đi đường này để ra ngoài thay đổi không khí. Vì vậy không có chuyện ủy khuất gì ở đây hết.”
Sự quan tâm của nàng làm Lạc Nguyên Dật như cảm nhận được một cỗ hơi ấm xông lêи đỉиɦ đầu, ngay cả trong ngực cũng thấy ấm áp.
“Ra là vậy, chẳng trách chàng gọi ta dậy, bởi vì trời còn chưa sáng, trên đường cũng không có mấy ai.” Thấy y không phải tận lực hùa theo lời nói của mình, Trì Tú Tâm cũng thấy yên tâm hơn. “Bất quá, ra ngoài đi dạo thôi, đâu cần thiết phải cưỡi ngựa.” Y muốn trực tiếp đi một vòng lại một vòng quanh Lạc Thành sao?
“Không phải dạo bình thường, ta muốn mang nàng ra ngoại thành, như vậy xuất phát sớm sẽ không sợ gặp người, ban đêm về trễ cũng vắng vẻ hơn.” Lạc Nguyên Dật cười nói.
“Chàng quá bài xích con người rồi.” Trì Tú Tâm nghe y tính toán, không khỏi cười ra tiếng, “Bất quá, chàng ra ngoại thành là muốn đi đâu?”
“Địa phương này có hơi xa.” Lạc Nguyên Dật cười thực thần bí, “Muốn đi không?”
“Đương nhiên muốn, ta luôn rất muốn được cùng chàng xuất môn đi dạo, có điều…”
“Có điều cái gì?”
“Chúng ta đi thế này, có thể hay không có nguy hiểm?” Trì Tú Tâm lộ ra vẻ mặt lo lắng. Dù sao địa phương bên ngoài cổng thành không có quan binh canh gác, ngộ nhỡ chuyện xấu xảy ra, có kêu cứu khản cổ cũng vô dụng.
“Nàng cảm thấy ngoại thành rất nguy hiểm?” Thấy nàng lo lắng, Lạc Nguyên Dật không khỏi cười trong bụng.
“Không phải sẽ có cái gì thổ phỉ, sơn tặc linh tinh sao?” Trì Tú Tâm nhíu mày, hỏi: “Ta bộ dạng xinh đẹp đáng yêu, nếu gặp bọn cướp sắc mà nói, chúng nhất định sẽ nhắm ta làm mục tiêu? Như vậy quá nguy hiểm!”
Lạc Nguyên Dật đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới ha hả cười vang.
“Nàng đấy!” Y buông Trì Tú Tâm ra, xoay mình ghé vào chuồng ngựa cười không ngừng, cơ hồ cười đến run cả người.
“Sao lại cười thành bộ dáng như vậy?”
“Nàng xinh đẹp không sai, nhưng một cô nương thoải mái nói chính mình xinh đẹp đến mức sợ bị người ta cướp sắc thì cũng không có mấy người!” Ông trời, thê tử này của y thật sự là dở hơi cực kỳ.
“Ta chỉ nói sự thật.” Trì Tú Tâm bất mãn liền đá vào đùi y.
“Nàng nghe thuyết thư nhiều quá nên suy diễn.” Lắc đầu, Lạc Nguyên Dật chỉnh lại sắc mặt, đáp: “Ta vốn là người từ nơi khác đến đây, đường này ta cũng đã đi qua, không có thổ phỉ sơn tặc.”
“Vì sao thuyết thư...”
“Đó là biên ra cả thôi, họ muốn lừa chút tiền trà từ tay những cô nương như nàng và người nghe.” Lạc Nguyên Dật nắm tay phải thành quyền, gõ nhẹ lên đầu nàng, “Sơn tặc không phải nơi nơi đều có, hơn nữa quan phủ không để trưng chơi, huống hồ hiện tại thiên hạ thái bình, người người ăn no mặc ấm, cần gì phải làm sơn tặc để tự rước phiền toái?”
“Thật vậy sao?” Trì Tú Tâm hơi nhíu đầu mày, cảm thấy chính mình giống như bị cười nhạo.
“Đến đây đi, nếu có chuyện gì, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.” Lạc Nguyên Dật dứt lời, cũng không dài dòng thêm nữa, xoay người một cái liền nhảy lên lưng ngựa, sau đó khom người đưa tay về phía nàng.
Y xác định Trì Tú Tâm không biết cưỡi ngựa nên đặc biệt chọn thớt đến từ phương bắc này, sức chịu đựng tốt, thể lực tốt, gánh được đồ nặng đi dài ngày.
Nhờ vậy y mới có thể cùng nàng ngồi chung một con ngựa.
“A… Muốn cưỡi chung hả? Thoạt nhìn rất kí©h thí©ɧ.” Trì Tú Tâm nhìn bộ dáng y hướng mình đưa tay, thần sắc tràn ngập tự tin khiến cho lòng nàng nở ra muôn vàn đóa hoa.
Nàng thương y chính vì thái độ hài hước, lại ổn trọng đáng tin cậy này.
Nhanh lẹ nắm lấy bàn tay của trượng phu, nàng đang muốn hỏi y cách lên ngựa, tức thì thân mình bị một cỗ lực đạo kéo lên, chỉ trong nháy mắt đã bị Lạc Nguyên Dật đặt ngồi trên lưng ngựa.
“Chàng… khí lực thật lớn!” Thấy mình vững vàng trên lưng ngựa, Trì Tú Tâm không khỏi buột miệng khen ngợi.
“Không phải nàng sớm đã biết?”
“Ta biết chàng có khí lực, nhưng là ở trên giường cùng cái này không giống nhau.”
“Coi như nàng khen ta.” Lạc Nguyên Dật cười nói: “Vì tỏ lòng biết ơn, hôm nay ta sẽ mang nàng đi xem cảnh sắc tuyệt hảo hiếm thấy!”
Nói xong, y cũng không đợi Trì Tú Tâm chuẩn bị, khẽ quát một tiếng, thúc kỵ mã mang theo thê tử cùng đi xa…
Lúc một ngựa hai người ra khỏi cửa thành, ánh dương nơi chân trời mới bắt đầu ló dạng.