Chương 1: Xuân sắc cả vườn
tiết tử:
Trời đông giá rét vào tháng giêng, tuyết trắng như tuyết.
Gió lạnh đến xương cốt tìm cơ hội chui vào trong ống tay áo làn váy, dán lên làn da, làm cho người ta nhịn không được mà lạnh run.
Liên Mị khoác áo choàng lông cừu đỏ thẫm, trong tay ôm một cái lò sưởi tay tơ vàng, từng dấu chân bước trên tuyết, nàng vẫn lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch.
Tránh né người hầu, một mình nàng bước vào Điện Lưu Vân.
Gió lạnh nhè nhẹ từ ngoài điện theo Liên Mị bay vào, nhưng chẳng bằng đáy lòng lạnh giá của nàng.
Ở giữa chiếc giường, là một nam tử tuấn tú mặc y phục màu đen ngẩng đầu thờ ơ, thấy nàng, trên mặt hắn lộ ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu: “Lại đây.”
Bước chân Liên Mị dừng lại, nàng buông lò sưởi tay xuống, chậm rãi hướng đến gần nam tử.
một bước, hai bước, ba bước...
Đôi môi của nam tử kia chứa đựng nụ cười nhạt nhẽo, hai mắt như mực tàu, ánh nhìn suồng sã lưu luyến mỗi một tấc trên người Liên Mị, giống nhau lột ra áo choàng lông cừu dày đặc kia thì sẽ nhìn thấu người nàng.
Dưới ánh mắt như vậy, Liên Mị rũ tầm mắt xuống, không đối diện với hắn nữa, bước chân nàng dừng lại, hai tay run run cởϊ áσ choàng.
Áo choàng lông cừu đỏ thẫm từ bờ vai gầy yếu dần dần trượt xuống, rơi bên chân nàng, lộ ra y phục bằng lụa mỏng manh màu xanh lơ ở bên trong.
Y phục lụa dính sát vào người Liên Mị, phác hoạ vóc dáng xinh đẹp của nàng, mảnh vải quanh ngực màu trắng thêu vài cây trúc xanh cao ngất, lộ ra một chút lịch sự tao nhã. Như ẩn như hiện dưới y phục lụa, hiện giờ lại lộ ra vài phần dụ hoặc.
Liên Mị cảm thấy tay chân gần như bị đông cứng trong nháy mắt, nàng vẫn rũ mắt xuống mà đi đến bên cạnh nam tử mặc y phục đen, bị hắn thô lỗ ôm vào trong lòng.
Nhiệt độ cơ thể nóng rực làm cho tay chân nàng ấm lại một chút, hai gò má tái nhợt thậm chí nhuộm sắc đỏ nhàn nhạt.
Nam tử kia không chút thương tiếc xé đi y phục lụa của Liên Mị, âm thanh xé rách càng rõ ràng hơn ở trong cung điện trống rỗng, lòng bàn tay to lớn của hắn theo bên chân Liên Mị mà xâm nhập thâm cốc bí ẩn, thoáng thấy nàng hơi nhíu mày, không còn thấy thần sắc mềm mại như gối rỗ và cam chịu số phận của ban nãy, hắn không khỏi cười lạnh.
“Mẫu hậu, nếu lựa chọn ta, cần gì phải làm bộ làm tịch?”
trên mặt Liên Mị lộ ra một tia hoảng sợ, chính ngay sau đó, hắn liền không quan tâm mà tiến vào.
Nỗi đau đớn xé rách cuộn trào mãnh liệt, cơ hồ không có đỉnh điểm, nàng chỉ có thể mở miệng ra sức hít thở, định giảm nhẹ cảm giác nhục nhã khiến người ta ngạt thở.
Liên Mị thụ động ở trong lòng hắn chìm nổi, xa xa truyền đến từng tiếng chuông nặng nề.
Nàng kinh ngạc, sức lực cả người như là bị rút đi toàn bộ, tiếng chuông kia giống như gõ vào trong lòng nàng.
Nam tử mặc y phục đen lại nở nụ cười, hắn đỡ lấy eo nàng, dùng sức hung hăng đè xuống, hắn nghe được một tiếng rêи ɾỉ vỡ vụn kiềm nén từ trong đau đớn kia, môi mỏng dán bên tai Liên Mị nói nhỏ: “Chuông tang vang lên, phụ hoàng băng hà, mẫu hậu thật là vui vẻ đến nói không ra lời ư?”
*********************************************
Hai tháng trước, phủ thừa tướng.
Nha hoàn Liên Thúy lảo đảo xông vào,nàng thở hổn hển : "Nhị tiểu thư, Hoàng Thượng bệnh tình nguy kịch, trong cung phái người đến truyền chỉ, muốn cho Hoàng Thượng xung hỉ, Phong nhị tiểu thư làm hoàng hậu!"
"Cái gì?" Liên Mị sững sờ, hốt hoảng nên cẩn thận đâm kim khâu vào tay, chảy ra chút máu tươi, làm bẩn cả tấm vải thêu, nàng cảm thấy trời đất xoay tròn ,mơ màng đầu óc
"Tiểu thư, ..." Liên Thúy còn chưa hết liền bị người ta đánh mạnh vào gáy,bất tỉnh té xuống
" là tha được cho nha dầu hiểu chuyện mà, " tướng sĩ trẻ tuổi mặt áo giáp bạc, khẽ khom người trước Liên MỊ : "Liên tiểu thư, mời ."
Liên Mị khuôn mặt nhắn liền trắng bệch, chắp 2 tay sau lưng, gương mặt lạnh lùng đáp: "xin Lâm tướng quân chờ lát, ta làm cho người dọn dẹp chút mới ."
Lâm Li cảm thấy vị tướng trẻ tuổi tuấn tú này mang theo vẻ tàn ác khó
nam nhân trẻ tuổi mà có quyền lực cao như vậy ,tuyệt đối phài người đơn giản , chắc hản là tâm phúc của HOÀNG ĐẾ
" cần, trong cung chuẩn bị tất cả mọi thứ, nếu là Liên tiểu thư thiếu cái gì, chỉ cần sai bọn nô tài chuẩn bị là được." Lâm Li Triệt lần nữa làm động tác mời Liên Mị , Liên Mị mấp máy môi, nhìn Liên Thúy còn ngất dưới đất, chỉ có thể gật đầu làm theo
"Ta cùng tướng quân , nhưng xin tướng quân đừng điều động nhiều binh lính, đừng làm rối loạn phủ thừa tướng."
"Đương nhiên rồi, " Lâm Li Triệt giơ tay ,sau lưng đội tướng sĩ từ từ lui ra , lộ ra con đường rộng rãi
Liên Mị ra , liền thấy binh lính ngăn cản phụ mẫu nàng. Phụ thân tóc bạc, ánh mắt chính đầy lo lắng, mẫu thân sớm khóc sưng lên hai mắt, được phụ thân ôm trong , ánh mắt là tràn đầy thương tiếc cùng tuyệt vọng nhìn nàng
Cho dù là quyền cao chức trọng như thừa tướng, hoàng đế trước mặt, cũng chỉ là quân cờ mà thôi.
Hôm nay là ngày cúng 7 ngày cho tỷ tỷ nàng , Liên Diễm ,hoàng hậu thứ tư cùa hoàng đế, hài cốt chưa lạnh, vì bất đắc dĩ ,nàng lại là hoàng hậu thứ năm
Trước của , chiếc xe ngựa xa hoa rộng rãi, bốn tuấn mã đẹp, Ngự Lâm quân tướng sĩ đảm đương người đánh xe, mười sáu cung nữ, hai mươi bốn theo hầu, Lâm Li Triệt tự mình mang binh lính chào đón, đây chính là đãi ngô cùa hoàng hậu
Liên Mị mang theo nô tì, hoàng cung cũng phải là chỗ tốt, nàng biết kết cục của bản thân , cần thiết lại liên lụy nô tì cùng khôn lớn chung với mình
Nàng quay đầu mắt nhìn phủ thừa tướng, Liên Mị biết , khi tiến cung, có khả nang9 chết , thể quay về được
"Thay ta chiếu cố tốt mẫu thân, " Liên Mị cúi đầu chào, kéo rèm xuống, nõ rời xa người nhà
"khởi giá - -" Lâm Li Triệt cao giọng vừa , tuấn mã hí vang ,xe ngựa bắt đầu lên đường
Nghe "Lộc cộc lộc cộc" vó ngựa vang tiếng, Liên Mị càm thấy tim mình cũng loạn nhịp theo
Ngự Lâm quân mở ra đường, đoàn người rất tầng tầng lớp lớp vào hoàng cung.
Cung điện nguy nga lộng lẫy nhưng Liên Mị có tâm tình nào để ý , nàng bị phấn cung nữ đỡ xuống xe ngựa, lại lên mềm kiệu, đưa vào nội cung.
đến nửa đường , Lâm Li Triệt thờ ơ mở miệng : "Liên tiểu thư, ta chỉ có thể đưa tới đây."
"Làm phiền Lâm tướng quân , " Liên Mị lại thích , cũng rành dò xét tâm trạng của vị tướng quân này
Bổng màn che bị giật ra, Lâm Li Triệtđứng ngay bên xe ngựa, cao nhìn xuống , “ Liên tiểu thư ,chúng ta nhanh gặp lại “
Liên Mị thoáng nhìn Lâm Li Triệt ,ánh mắt nhìn mình như liều thuốc độc , như muốn nhìn xuyên thấu nàng ,nàng khỏi rùng mình xấu hổ, Liên Mị đứng đơ người,nắm chặt cây trăm dấu trong tay áo ,chờ đến khi tiếng vó ngựa xa ,tâm tình nàng mới được thả lỏng
Chung quanh cung nữ cùng người hầu làm như thấy, chì biết cuối đầu, tò vẽ vâng lời , nhưng thái độ là sợ hãi Lâm Li Triệt
Lâm Li Triệt có sức chi phối hoàng cung nhiều hơn khả năng tưởng tượng của Liên Mị
Nàng từ từ xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn cung điện.
Đây là cung Cam lộ xây từ bạch ngọc , chắc phải tốn rất nhiều công sức ,nàng con nghe khi ấy tiên đế thương 1 nữ tử da diết ,biết nàng ta thích bạch ngọc ,nên mới xây nên cung điện này
Chỉ tiếc Cam Lộ điện xây lâu, kia chết , vì vậy nơi đây giờ làm tẩm cung cho nữ nhân có địa vị cao quý nhất
Bất quá , nữ nhân dù có địa vị cao quý thế nào cũng đều yểu mệnh mà qua đời
Dù là ba vị hoàng hậu trước , hay tỷ tỷ và kể cả nàng cũng tránh khỏi số mệnh
Trải qua chặn đường dài ,nàng mệt nỏi rã rời,sai nô tì chuẩn bị nước nóng tắm rửa ,rồi lên gường nằm nghỉ,nhưng ngày đầu tiên vào cung ,chắc chắn thể an tâm mà nghỉ ngơi
"Chủ tử, quý phi nương nương cùng phi tần đến thỉnh an."
Nghe vậy, Liên Mị biết cái gì đến cũng phải đến ,chỉ là nàng chưa sắc phong, cùng hậu cung phi tần gặp mặt, thân phận quả thực hợp. Nàng qua loa rửa mặt xong cũng muốn biết các phi tần kia thuộc hạng người gì .
"Thỉnh an nương nương, " nhóm phi tần mặc áo sặc sỡ ,khon người hành lễ
Còn tưởng các phi tần ra oai thị uy ,ai ngờ họ lại nhún nhường như vậy khiến Liên Mị giật mình: "Xin đứng lên."
Nguyên quý phi vẫy tay, sau lưng vị cung nữ cầm lấy hộp gấm trình lên: "Nương nương nếu đến đây, muội xin giao Kim phấn lại cho người “
Liên Mị biết đây là kim phấn tượng trương cho hoàng hậu ,ai thích?
Nguyên quý phi lại thoải mái tặng cho mình, khiến Liên Mị đáy lòng cảnh giác, lát nữa , phai kiêu người kiểm tra lại khuê phòng ,tránh trở thành hình nhân thế mạng của kẻ khác
Mọi người chuyện với nhau vài câu ,lát sau đều ra về, duy chỉ có Nguyên quý phi ở lại: "Hoàng Thượng hai năm qua thích tiết kiệm, nên nghi thức sắc phong cho nương ngương chỉ có thể làm đơn giản
Liên Mị hiểu hoàng đế sợ phiền toái, liên tục chết bốn hoàng hậu, hao phí ít tiền bạc đến cử hành các sắc phong nghi thức, nếu như khôngtiết kiệm , ai biết hoàng hậu nàng đây có thể sống được mấy năm?
Nàng thấp thỏm bất an vài canh giờ, cho đến khi nô tài truyền lời, là hoàng đế triệu Nguyên quý phi hầu hạ, bảo nàng nghỉ trước .
Hoàng đế truyền triệu người khác thị tẩm, đối với nàng tôn trọng.
Liên Mị lại thở phào nhõm, đêm nay cần hầu hạ hoàng thượng
Cung nữ thu dọn bữa tối, thấp giọng hỏi: "Chủ tử muốn ngủ sao?"
" được, ta muốn xem hoa viên chút." Liên Mị cảm thấy phiền , trong lòng biết hoàng cung thể lung tung, đến ngự hoa viên chắc ổn thỏa
Nàng thoáng nhìn trước mặt cung nữ ngẩn ra,vội vàng thắp đèn đợi bên ngoài.
Liên Mị cảm thấy có chút kỳ quái, nên chỉ dẫn theo cung nữ này rời Cam Lộ điện: "Ta nhớ ngươi là Hương Lam?"
"dạ , chủ tử." Hương Lam nhàng trả lời, đem đèn cung đình lần nữa xuống thấp.
Thấy động tác Hương Lam , Liên Mị trong lòng nghi hoặc, muốn mở miệng hỏi, đột nhiên nghe thấy tiếng vang.
"Trong hoa viên có mèo?"
" có, có, " Hương Lam liền lùi lại hai bước, thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ tử, đêm khuya, xin trở về ."
Liên Mị do dự , lại nghe thấy tiếng vang., rỏ ràng là tiếng rêи ɾỉ của nữ nhân
Nàng đẩy Hương Lam ra , theo hướng phát ra thanh đó .
Chỉ là phía sau hòn non bộ, đầu tiên đập vào mắt Liên mị, là chiếc yếm màu hồng phấn thêu hình uyên ương , tiến lại gần thấy đôi chân thon dài quắp chặt thắt lưng của người nam nhân , nam nhân này tuy y phục chỉnh tề ,nhưng đôi tay lại du ngoạn khắp người nữ nhi ấy, dừng trước căng tròn vừa sờ vừa nắn , thân hình cũng đong dưa có quy luật .
Ánh mắt mê hồn ,nằm bên dưới người nam xinh đẹp như hoa ,y phục tuột khỏi cơ thể ,đôi môi đỏ mọng hé mở,vừa liếʍ người nam nhân vừa rên lên những thanh sung sướиɠ
Gương mặt này Liên Mị cũng biết ,chính là Nguyên quý phi .