Khất Cái Tướng Công (Tướng Công Ăn Mày)

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: vuminh Trong đời người, nhân duyên là do trời định? Nghe nói ở Lạc Thành có một vị Trì lão gia tiếng tăm lừng lẫy, lấy buôn vải lập nghiệp, nhiều năm qua buôn bán sinh lời nhiều, sự nghiệp càn …
Xem Thêm

Chương 4
Nước ấm sương mù phiêu tán trong phòng, trong nước đặc biệt thêm vào không ít hương liệu, cho nên khắp phòng tràn ngập một cỗ hương thơm.

Nước ấm, quần áo mới dép lê tất cả đều đã được chuẩn bị, hiện tại cũng chỉ chờ tên ăn mày tiến vào tắm rửa, đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra gặp người.

Bất quá…

Y nhất quyết không chịu tắm rửa.

“Tôi đã nói sẽ không lấy cô, cô có thể để tôi đi không?” Tên ăn mày bất đắc dĩ túm chặt một thân áo rách rưới, khiến vị tiểu cô nương đang nắm áo y kia cũng cảm thấy bất đắc dĩ không kém.

Vốn y muốn thừa dịp tắm rửa sẽ thoát ra bằng đường cửa sổ, xui khiến thế nào nàng lại bám riết sau lưng, còn vọng tưởng cởi đồ cho y.

“Không! Tú cầu do ngươi bắt được, ta không thể nói không giữ lời!” Trì Tú Tâm cảm thấy bàn tay mình nhớp nháp khó chịu, nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông y ra.

“Cô… Được được được, cho dù muốn tôi tắm rửa, chúng ta cô nam quả nữ, sao có thể chung phòng không do dự? Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?” Tên ăn mày không còn cách nào, đành phải tạm lui một bước, ít nhất đợi nàng buông ra hẵng tính, miễn cho nàng xé rách áo y.

“Ô kìa, ăn mày cũng chú ý chuyện này? Ta tưởng ngươi không để ý lễ pháp.” Trì Tú Tâm hơi liếc nhìn y, môi mềm cả giận, dùng lời y nói trước kia phản bác, “Không phải chính ngươi nói không muốn quy củ trói buộc sao?”

“Cô đây là...” Nhanh mồm nhanh miệng.

“Mặc kệ ngươi nói gì ta, ta trước tiên nhắc nhở ngươi một chuyện, trong thành này mọi người đều biết chuyện ta ném tú cầu chọn rể, cũng biết trượng phu của ta là ăn mày, cho dù ta cởϊ qυầи áo ngươi, gọi ngươi tắm rửa thay quần áo, cũng chẳng có gì trái lẽ thường. Đây là thiên kinh địa nghĩa!”

Nàng nói thật đúng lý hợp tình, khiến tên ăn mày á khẩu không nói nên lời.

“Hơn nữa ngươi không xem lại mình thối đến chừng nào, ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi còn ghét bỏ? Phải biết ta đây thay ngươi tắm rửa thay quần áo, sau đó chính mình cũng phải đi tẩy sạch mùi thối!”

Tuy nàng cũng không muốn đυ.ng vào thân thể bẩn thỉu của y, nhưng nàng biết y không muốn ở rể, rất có thể sẽ trèo tường trốn đi, bởi vậy chỉ có thể giám sát nghiêm ngặt.

“Tôi nói cô nương, còn chưa có thành thân sẽ không tính là vợ chồng đúng không? Huống hồ tôi với chuyện ở rể này còn chưa đáp ứng…”

“Ngươi muốn ta phải nói bao nhiêu lần? Ngươi bắt được tú cầu của ta! Không muốn ở rể cớ sao ngươi còn bắt?”

“Tôi tưởng có người ném đồ lung tung mới thuận tay đỡ lấy!” Y nói câu này hoàn toàn là sự thật.

“Ta không quan tâm ngươi đỡ hay bắt, dù sao cũng là ngươi bắt được, cho nên nhận mệnh đi!” Trì Tú Tâm kiên trì nắm chặt quần áo của y, thế nào cũng không chịu buông tay, nhưng đối phương lực đạo cũng rất lớn, nên nàng không có biện pháp cởi được quần áo y, rơi vào đường cùng đành phải dời đi mục tiêu.

“Ngươi không muốn tắm phải không? Vậy trước tiên cạo râu đi!” Nàng nhìn râu y rậm rạp, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý.

“Tôi không tắm, cũng không cạo.” Tên ăn mày cũng thực kiên trì.

“Tên gia hỏa ngươi có phải nam nhân không? Đi tắm sạch sẽ rồi cạo râu mà thôi, chút việc nhỏ ấy cũng mắc cỡ ngại ngùng!” Trì Tú Tâm nghiêm mặt nói. Nam nhân này rõ ràng không muốn làm trượng phu của nàng, nên mới mềm không được rắn cũng không xong. Như vậy không được, nàng nhất định phải dạy y thật tốt, đem y biến thành chiến thần giáp vàng như ý nguyện của nàng.

“Những lời này nói cô mới đúng!” Y nhíu mày nói: “Đường đường là một đại cô nương lại lôi kéo nam nhân muốn hắn cởϊ qυầи áo, còn không biết e lệ là gì, rốt cuộc có phải nữ nhân hay không?”

“Ngươi muốn biết ta có phải nữ nhân không, liền tắm rửa sạch sẽ theo ta bái đường thành thân rồi chính mình đi nghiệm chứng là được!” Trì Tú Tâm thừa dịp y phân tâm, tay liền duỗi ra nắm lấy râu y.

Vốn nàng muốn nghe y kêu thét lên, sau đó bởi vì râu bị giật kéo mà đau đớn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng, cùng nàng ra bàn trang điểm cạo sạch râu, nhưng không nghĩ tới…

Rầm một tiếng, cả người nàng ngã ra sau vài bước, trong tay tuy còn nắm lấy chùm râu lớn, thế nhưng…

“A… Thế này là sao?”

Nhìn trong tay mình là một mẩu da mặt, phía trên cư nhiên còn có một nhúm râu, thiếu chút nữa nàng sợ tới ngốc.

Quả thật tâm địa độc ác. Chính nàng chứ không phải ai, đem da mặt của trượng phu tương lai mình kéo đứt.

Trì Tú Tâm khẩn trương nhìn tên ăn mày, rất sợ chính mình sẽ thấy một khuôn mặt đầm đìa máu tươi, tuy nhiên…

Sự tình hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến.

Tên ăn mày đưa tay che mặt, giống như đang hết sức nhẫn nhịn vừa giống như chán nản thở dài, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

“Xem cô làm chuyện tốt gì đây!” Y lắc đầu, phảng phất như đem tức giận cùng oán hận của mình nhanh nuốt trở xuống, kẻo không may lại sảy tay bóp chết tiểu cô nương này.

“Ngươi… ngươi đây là…”

“Đừng nói nữa, ta nghe cô tắm rửa sạch sẽ là được chứ gì.” Tên ăn mày nhấc tay lên, ngăn chặn nàng tiếp tục truy vấn.

“Ta không có ý này!” Trì Tú Tâm có chút hưng phấn nhìn y xé bỏ phần da mặt còn lại, lộ ra khuôn mặt chân chính, nhất thời nhìn đến choáng váng.

Tuy y còn một bên da mặt ăn mày chưa xé hết, thế nhưng bên kia da lại có thể nhìn ra một khuôn mặt tuấn tú lại lập thể, cao ngất rất có hình dáng.

Trì Tú Tâm tiến lên một bước dài, kéo xuống phần da mặt còn sót, ý muốn nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt y.

Xoát một tiếng, toàn bộ da mặt bị kéo xuống, lúc này tên ăn mày cũng lười ngăn cản nàng, dù sao đã bị phát hiện, còn cố che giấu mà làm gì.

Bất quá khi Trì Tú Tâm nhìn thấy phía sau da mặt giả là khuôn mặt chân thật, lại giống như nhìn thấy trân bảo, trong lòng tràn đầy vui sướиɠ cùng cảm xúc hưng phấn.

“Chàng quả nhiên chính là chiến thần của ta!”

Than ôi, cớ sao y lại muốn che giấu khuôn mặt chứ?

Rõ ràng khuôn mặt đẹp đẽ nhường này.

Sau khi lớp da mặt bẩn thỉu, mắt nhỏ mắt to bị kéo xuống, râu không có, mắt nhỏ mắt to cũng không thấy, trừ bỏ mái tóc dài hỗn độn ra, khuôn mặt tuấn tú này của y có thể khiến toàn bộ cô nương ở thành này nhìn đến ngây ngốc.

Nhìn kia, một đôi mắt sáng ngời có thần, môi mỏng mím lại vì giận, mày kiếm vắt ngang trán, sóng mũi thẳng tắp càng thêm hoàn hảo, chân chính là một khuôn mặt đẹp sánh với thiên tiên thần tướng, sức quyến rũ mười phần.

Trong một thoáng đó, Trì Tú Tâm thế nhưng lại nhìn người ta đến nóng bừng cả mặt.

Bởi vì nàng chưa từng thấy qua tướng mạo người nào uy phong đến thế.

Nhìn những người đến cửa cầu hôn hoặc ra đường gặp nam nhân, đa phần là thiếu gia giàu có, hoặc công tử nhã nhặn, tuy cũng luyện võ nhưng không có ai giống tên ăn mày này, trong dương cương còn mang theo mấy phần tuấn tú.

Nàng cũng có gặp qua tráng đinh hay mấy tay tiểu nhị có diện mạo thành thật, đủ loại khuôn mặt nam nhân nhưng tên ăn mày này là người đẹp nhất.

Nàng vốn không phải cô nương hay e lệ, bởi vậy nhìn y chăm chú không chút e dè đứng lên, lúc nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong mắt y, nàng bất giác cảm thấy hai bên má nóng bừng.

Đòi mạng, đây là phạm tội.

Một nam nhân có thể nào tuấn dật đến vậy.

Nàng nhìn đến sững sờ, tên ăn mày cũng chỉ còn nước bất đắc dĩ lắc đầu.

“Cô nương, tôi còn chưa chết, cho nên không có khả năng báo mộng cho cô, bởi vậy tôi tuyệt đối không phải chiến thần giáp vàng trong lòng cô.” Y thật sự không hiểu, rốt cuộc trong đầu Trì Tú Tâm này có cái gì, làm sao có thể suy nghĩ ảo tưởng đến thế.

“Cớ sao không phải? Tiên tướng giáp vàng trong giấc mộng của ta giống hệt chàng, tuấn dật phi phàm.” Hai gò má Trì Tú Tâm đỏ ửng, nhưng vẫn chăm chú nhìn y không thôi.

“Tóm lại tôi không phải người kia . Dù sao tôi không sửa sang lại thì cô sẽ không chịu bỏ qua cho tôi, cho nên phiền cô bước ra ngoài, mặc kệ tắm rửa hay thay quần áo, tự tôi có thể làm tốt.” Nói xong, y chỉ tay ra ngoài, ý muốn trục khách.

“A… Được.” Trì Tú Tâm bị khuôn mặt quá mức tuấn dật kia làm mất hồn cho nên cũng vô thức gật đầu làm theo lời y nói.

Nàng ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng, thẳng đến phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, nàng mới hơi chút hoàn hồn.

“Ông trời ơi... Ta nhặt được bảo bối!”

Trì Tú Tâm vỗ vỗ đôi má đỏ bừng, không khỏi vui vẻ ngây ngô cười đứng lên.

Ông trời quả thực đối với nàng không bạc.

Nam nhân này quả nhiên không phải ăn mày bình thường. Tuy rằng bộ dáng lúc đầu tương đối dọa người, cũng may nàng kiên trì muốn giữ chữ tín, tú cầu ai bắt được liền gả cho kẻ đó, mới có thể chọn được trượng phu tốt.

Xem ra tên ăn mày kia chính là khảo nghiệm ông trời dành cho nàng, vì muốn thử nàng có thật tâm thật ý hay không.

Hiện tại nàng nhất định đã thông qua khảo nghiệm, cho nên tiên tướng giáp vàng mới chịu khôi phục diện mạo vốn có của mình.

Nàng thật sự không chờ kịp, muốn cùng y bái đường thành thân ngay lập tức.

Đợi khi nào y tự mình chỉnh trang xong, lại đổi một bộ quần áo sạch sẽ, nàng khẳng định y sẽ làm mê đảo toàn bộ các cô nương trên phố.

Lại đợi đến khi làm lễ bái đường, hàng xóm láng giềng muốn chê cười chuyện nàng gả cho một tên ăn mày, nhất định sẽ bị dọa rớt hai tròng mắt ra.

Đúng vậy, nàng không thể làm mất đối tượng tốt như y.

“Các người tới kia!” Một phen nhấc làn váy lên, Trì Tú Tâm nhắm hướng tiền viện chạy vội đi.

Nàng muốn cử gia nhân bao vây hết nơi này, miễn cho chú rể có cơ hội đào tẩu.

Về phần nàng…

Trì Tú Tâm ngửi thấy mùi thối trên người, quyết định đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó sẽ chờ bái đường thành thân.

Hỷ phục mới tinh đặt ở trên giường, khiến cho tên ăn mày bẩn thỉu nào đó có chút há hốc mồm.

Y biết Trì Tú Tâm muốn gả cho mình, có điều… Xiêm y này được chuẩn bị chu đáo, nàng sẽ không phải đang mặc y phục tân nương, ở ngoài chờ y ra bái đường thành thân thật chứ?

Dù sao nhà họ ai ai cũng sướиɠ vui, vốn đang dự tính ném tú cầu, thu được lang quân như ý liền trực tiếp thành thân, xui rủi thế nào lại bị tên ăn mày là y bắt được tú cầu, cuối cùng đành phải đâm lao theo lao.

Bất quá, Trì Tú Tâm vừa rồi nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của y cũng không bị dọa lui, kiên trì muốn cùng y thành thân, hiện tại để nàng nhìn khuôn mặt thật, càng không có hi vọng nàng sẽ buông tay.

Y có cảm giác mình giống như tú tài nói chuyện với nhà binh, có lý cách mấy cũng vô lực.

Thật tình mà nói, nếu có thể y vẫn chọn không cưới, nhưng y cũng biết Trì Tú Tâm quyết tâm phải gả cho y, còn đoạt đi y phục cũ của y, lúc này trên giường chỉ còn thừa bộ hỷ phục này, y nếu không muốn lõa thể bước ra thì phải mặc vào, bất kể tình nguyện hay không.

Thở dài, y mặc hỷ phục vào, sau đó nhìn gương chỉnh lại mái tóc dài.

Thêm Bình Luận