Chương 23
Trong mấy năm lưu lạc bên ngoài, y luôn cẩn thận lời nói việc làm, cố gắng không để lộ tung tích, nào ngờ vẫn không qua mắt được Dư Thương Phàm.
“Nhờ vào An Lô Mã!” Dư Thương Phàm nheo mắt, cười gian xảo: “Người phương nam không mua ngựa phương bắc, An Lô Mã được đưa đến biên quan làm chiến mã, càng không phải giống ngựa người phương nam yêu thích, cho nên biết tin có người phương nam mua An Lô Mã, ta liền cảm thấy kỳ quái.”
“Là mã thương nói với ngươi?”
“Thối lắm, nhắc tới việc này ta lại tức, mã thương kia nói thế nào cũng không chịu tiết lộ người mua. Mãi đến khi nghe tin phụ cận có một tay mã si gọi là Bình lão bá, ta tìm lão, mới được lão cho biết ở Trì gia có thớt ngựa phương bắc, còn phải ngồi nghe lão đắc ý khoe khoang một hồi lâu.”
“Quả nhiên là số kiếp...” Lạc Nguyên Dật không khỏi thở dài.
Ngày đó y nhắc nhở Hầu Bình, ngàn vạn lần đừng đem chuyện y biết công phu nói ra, lại bỏ qua mất chuyện An Lô Mã. Uổng công y nhiều lần dặn dò phía mã thương, kết quả mã thương biết thủ tín, nhưng ngăn không được cái miệng của mã si.
“Vì thế ta liền đến Trì gia, an bài một tuồng kịch để lừa nữ nhân kia cho ta qua cửa, không ngờ mọi chuyện tiến triển thuận lợi đến mức ta nằm mơ cũng muốn cười to!”
“Nói thuận lợi không phải đã sớm thuận lợi rồi sao? Mất đi cây đinh trong mắt là ta, Hách Phong Bảo sẽ tự động rơi vào tay ngươi, chẳng lý nào ngươi còn tới tìm ta.”
Đây là chuyện Lạc Nguyên Dật thấy khó hiểu nhất. Đáng nhẽ con trưởng sợ tội bỏ trốn, cha hẳn phải đem lực chú ý dời đến trên người Dư Thương Phàm, thế nào lại khiến y đuổi theo mình như vậy?
“Hừ! Nếu mọi chuyện thuận theo ý ta, thì ta tới tìm ngươi làm chi?” Khi nói câu này, nét mặt Dư Thương Phàm liền trở nên dữ tợn.
“Cha không đem vị trí kia cho ngươi?” Lạc Nguyên Dật bèn phỏng đoán.
Trong ấn tượng của Lạc Nguyên Dật, cậu em này lúc nào cũng muốn vượt mặt y, không chấp nhận mình đứng dưới trướng y.
“Lão già kia nhất quyết không bỏ cuộc! Cho dù ngươi đã làm ra sự tình thương phong bại tục, làm nhục gia môn, lão cũng chỉ cần mỗi mình ngươi!” Dư Thương Phàm cắn răng, lạnh giọng nói.
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Cha nếu coi trọng ta, đã không bắt ta đưa lên quan phủ.” Lạc Nguyên Dật vĩnh viễn không quên được ngày ấy.
“Lão già giả vờ giả vịt!” Dư Thương Phàm tức giận, rống lên, “Ngươi rời đi không lâu, lão đã cho hoãn hôn sự của ngươi với con gái trưởng lão, sau đó đến Phù gia tỏ ý muốn kết thông gia với lão già họ Phù, chấp nhận để bài vị Phù cô nương làm dâu cả, còn cho an táng nàng ta thực tốt, hứa hẹn đời này sẽ chiếu cố già trẻ Phù gia!”
Lạc Nguyên Dật lần đầu nghe chuyện này, mi tâm không khỏi nhíu lại, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Đáng hận nhất là họ Phù, cứ vậy thuận theo quyết định của lão già, bỏ qua chuyện con gái mình tự sát! Mà huyện lệnh biết lão già muốn nhận Phù cô nương làm dâu cả, cũng không truy cứu chuyện ngươi cưỡng bức dân nữ nữa, nói nàng ta tự sát, không phải ngươi gϊếŧ, nên không tính là tội gϊếŧ người!”
Dư Thương Phàm càng nói càng kích động, hai nắm tay siết lại thật chặt, dù là ai cũng nhìn ra được y đang cực độ phẫn nộ.
“Cha làm vậy vì thanh danh Hách Phong Bảo, không phải vì ta.” Lạc Nguyên Dật hiểu rất rõ tính cách của cha y, người kia luôn lấy Hách Phong Bảo làm trọng, ngay cả chuyện đính thân với con gái trưởng lão cũng là vì muốn nắm chắc các thế lực trong bảo.
Cho dù ông ta thực sự có một chút tình thân, chỉ e rằng chút tình thân đó nhạt như nước lã.
“Ta mặc kệ lão vì Hách Phong Bảo hay vì ngươi!” Dư Thương Phàm thẹn quá hóa giận mắng: “Ta tuyệt đối không tha cho ngươi! Có lý nào đám người ấy lại ém nhẹm mọi chuyện, thậm chí muốn gạt bỏ hiềm khích trước kia chỉ để ngươi trở về cơ chứ? Thật nực cười! Ngươi phải bị bắt bỏ tù, chịu người người phỉ nhổ, tốt nhất là bị phán tử hình mới đúng!” Đến câu cuối, Dư Thương Phàm nhịn không được rống lên.
“Ngươi vì chuyện này mà đuổi đến tận đây?” Lạc Nguyên Dật vẫn nói giọng lạnh nhạt, tựa hồ Dư Thương Phàm tức giận không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Trì Tú Tâm ở bên cạnh quan sát mà buồn bực. Nàng không sao hiểu nổi, hà cớ gì Lạc Nguyên Dật lại tỏ ra không chút lưu luyến với sự tình Hách Phong Bảo, giống như y đã thực sự chết tâm vậy?
Nàng hiểu được tâm tình muốn đoạt lấy địa vị của anh trai trong lòng Dư Thương Phàm, cũng hiểu được những gia đình giàu có thường xuất hiện loại tranh chấp này, nhưng Lạc Nguyên Dật đã không muốn về bảo, Dư Thương Phàm cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?
Càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp, nàng quyết định sau khi Lạc Nguyên Dật cứu mình, sẽ tìm y hỏi cho ra nhẽ.
“Ngươi ở phương nam sống yên lành vậy, ta có thể không tới sao?” Dư Thương Phàm không chú ý vẻ mặt đánh giá của Trì Tú Tâm, chỉ tập trung trừng mắt nhìn Lạc Nguyên Dật, ánh mắt đầy phẫn hận, “Ta lần này đến, nhất định phải đem chuyện dang dở trước kia đòi lại dứt điểm.”
“Ngươi còn muốn gì ở ta nữa?” Y không cần Hách Phong Bảo, danh lợi thân phận cũng có thể cho qua, chỉ thầm muốn nửa đời yên ấm cùng thê tử, như vậy y còn thứ gì đáng để cậu em mình cướp đoạt?
“Rất đơn giản.” Dư Thương Phàm nở nụ cười nham hiểm mà dữ tợn.
“Ta muốn mạng của ngươi, còn muốn ngươi thân bại danh liệt!”
Âm mưu tính toán bao lâu nay, vì một lời tuyên cáo mà hiển lộ.
Rút một thanh tiểu đao, ném xuống dưới chân Lạc Nguyên Dật, Dư Thương Phàm nhanh tay tóm lấy Trì Tú Tâm không thể cục cựa, dùng một chuôi đao khác kề cổ nàng, ra lệnh: “Tự kết liễu mình, bằng không ta gϊếŧ nữ nhân này!”
“Cái gì...” Trì Tú Tâm kinh hãi hét ầm lên, “Nguyên Dật, đừng nghe hắn !”
“Câm miệng cho ta!” Dư Thương Phàm hung hăng quát nạt nàng.
Y để nàng sống vì muốn dẫn dụ Lạc Nguyên Dật đến đây. Hiện tại đã đạt được mục đích, y căn bản không cần nhẫn nhịn nữa.
“Ta thắc mắc cha phái ngươi ra ngoài tìm ta, nếu như ngươi mang thi thể về, không biết cha sẽ nghĩ thế nào?” Lạc Nguyên Dật không vội làm theo, hỏi ngược lại y.
“Ta đã sớm an bài xong.” Dư Thương Phàm cười lạnh nói: “Sau khi ngươi chết, ta sẽ quay về bảo báo tin xấu, nói ngươi bản tính khó sửa, lúc ta tới bái phỏng Trì gia, ngươi nhìn thấy ta, sợ chuyện cũ bị vạch trần, lại không muốn Trì gia tiết lộ hành tung của mình, liền phóng hỏa thiêu rụi Trì gia rồi bỏ trốn.”
Để thực hiện kế hoạch này, y không quản đường xa ngàn dặm, đích thân đến tìm người, chính vì muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Nguyên Dật chết.
Về phần thi thể, nhất thiết phải đem thi thể hồi hương sao? Nghĩ thôi y đã thấy buồn cười.
Hách Phong Bảo chỉ cần y là đủ, Lạc Nguyên Dật đời này cũng đừng mong trở về.
“Ta muốn ngươi tội càng thêm tội, muốn lão già từ bỏ hi vọng ngươi quay về tiếp nhận Hách Phong Bảo. Ta muốn ngươi thân bại danh liệt!”
“Đủ rồi! Người này sao lại ngoan độc tới vậy?” Nghe qua kế hoạch của Dư Thương Phàm, Trì Tú Tâm nhịn không được nói xen vào, “Rốt cuộc Nguyên Dật đã làm gì không tốt với ngươi? Vì sao ngươi muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt chàng, thậm chí còn không tiếc hại chết người khác? Nếu là vì vị trí bảo chủ kia, chàng có thể nhường nó cho ngươi mà!”
“Ngươi biết cái gì?” Dư Thương Phàm oán hận quát lên: “Ta không cần hắn thương hại ta! Ta muốn tự mình đoạt lấy từ trong tay hắn!”
“Ngươi làm người không có chút khoan dung độ lượng, chỉ biết dùng phương thức cướp đoạt thì đừng mơ tưởng vị trí kia chân chính là của ngươi!” Trì Tú Tâm càng nghe càng phẫn nộ, nghĩ đến Dư Thương Phàm vì lợi ích bản thân mà hại chết bao nhiêu mạng người, nàng hận không thể tự tay gϊếŧ chết y.
“Xú bà nương, đừng cho là ta không dám động tới ngươi!” Dư Thương Phàm nắm chặt cổ áo Trì Tú Tâm, nhất thời khiến nàng ta hít thở không thông.
“Dừng tay! Buông nàng ra!” Lạc Nguyên Dật nhíu vặn chân mày, thấy Trì Tú Tâm không ngừng ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ bừng lên, trong lòng y chỉ còn cảm giác áy náy vô hạn.
Nếu không vì y, nàng đã không gặp phải hung hiểm bực này.
“Không muốn ả chết thì mau chóng kết thúc đi!” Dư Thương Phàm cất giọng lạnh lùng.
“Đừng... Đừng nghe hắn !” Trì Tú Tâm không hiểu chuyện giang hồ hung hiểm, không hiểu Hách Phong Bảo rốt cuộc có cái gì đáng giá, càng không hiểu người em trai Dư Thương Phàm này vì sao lại hận Lạc Nguyên Dật thấu xương, nhưng ít nhất nàng hiểu một điều…
“Ta chết rồi, ngươi cũng không buông tha nàng, nên ta không thể chết.”