Khất Cái Tướng Công (Tướng Công Ăn Mày)

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: vuminh Trong đời người, nhân duyên là do trời định? Nghe nói ở Lạc Thành có một vị Trì lão gia tiếng tăm lừng lẫy, lấy buôn vải lập nghiệp, nhiều năm qua buôn bán sinh lời nhiều, sự nghiệp càn …
Xem Thêm

Chương 11
Rừng hoa đào che kín bầu trời như muốn đem trời xanh hòa vào làm một.

Lúc này đang là mùa ngắm hoa, hoa đào nở rộ, đua nhau khoe sắc, cực kỳ thu hút ánh nhìn người ghé thăm.

Đối diện khung cảnh trời hoa hài hòa, Trì Tú Tâm vô cùng hưng phấn, bởi nàng chưa thấy qua cảnh tượng nào đẹp đến thế.

Càng khó tin hơn, một nơi tuyệt đẹp như vậy, ngoài hai phu thê họ ra, xung quanh lại không có lấy một bóng người, tựa như rừng đào này vốn sinh ra để dành cho họ.

Trì Tú Tâm biết gần miếu Nguyệt Lão ngoài thành Nam cũng có một rừng đào, bất quá chỉ là một khu đất nhỏ vỏn vẹn mười gốc cây, đến mùa ngắm hoa liền chật ních người, không có không khí lãng mạn, thứ nhìn được duy nhất là một đám người chen lấn xô đẩy nhau.

Vì vậy cánh rừng này thực khiến nàng cảm thán không thôi, không chỉ nhìn đến hoa cả mắt, thậm chí còn kinh ngạc không thốt nên lời.

“Đây mới chân chính là Lạc Thành tam tuyệt, vị hà, tuyệt phong, đào hoa lâm.”

(Phong: ngọn núi)

Lạc Nguyên Dật nhìn rừng hoa, lại cúi đầu nhìn thê tử đang há hốc miệng, không nhịn được khẽ cười.

Cảnh sắc tuyệt mỹ thế này được văn nhân nhã sĩ yêu thích nhất, bọn họ sẽ đến đây ngắm cảnh, ngâm thơ, hoặc nhấm nháp rượu đào tăng thêm hứng thú, vì rừng đào viết thơ, vẽ tranh.

Y cũng từng là người mộ danh mà đến, sau đó liền ở lại đây định cư.

“A… Ta có thể lý giải vì sao đây là Lạc Thành tam tuyệt, bởi không nơi nào ở Lạc Thành có thể sánh bằng nơi này.” Trì Tú Tâm vừa nhìn đến say mê vừa liên tục gật đầu, lại nói: “Nhưng ta chưa từng nghe người ta nhắc tới nơi này. Có lẽ những người biết nơi này không hi vọng nhiều người sẽ tìm đến vì muốn một mình hưởng thụ thanh tĩnh?”

Nếu thật là vậy, nàng cũng đồng tình. Dù sao cảnh đẹp hiếm có, đổi lại là nàng vì muốn độc chiếm, đại khái cũng sẽ không nói ra, miễn cho ngày sau giống miếu Nguyệt Lão kia, quá mức huyên náo.

“Kỳ thực, Lạc Thành tam tuyệt trong lời nàng là niềm tự hào của dân chúng Lạc Thành, còn ngoại thành tam tuyệt là ý tưởng của người ngoài.”

Trì Tú Tâm tán thành quan điểm đầu, dù sao đó cũng là ưu điểm của Lạc Thành.

Bất quá một cái là tam tuyệt nội thành, một cái là tam tuyệt ngoại thành…

“Như vậy, Lạc Thành có lục tuyệt.” Trì Tú Tâm tính toán xong, cảm thấy vô cùng đắc ý. Nàng là dân chúng Lạc Thành, suy nghĩ tự nhiên cũng rộng rãi.

“Nếu có người hỏi ta, ta sẽ nói Lạc Thành có tứ tuyệt, hoặc nói Lạc Thành tứ mĩ cũng được.” Lạc Nguyên Dật cười cười, hơi liếc qua nàng như có ám chỉ.

“Tứ mĩ bao gồm những gì?” Nàng ngược lại hiếu kỳ, không biết trượng phu sẽ chọn bốn thứ nào trong số sáu ưu điểm.

“Vị hà, tuyệt phong, đào hoa lâm, còn có… cô nương.” Y đáp, ngón tay điểm vào hông nàng từ từ kéo xuống. “Nơi này của nữ nhân so với cảnh sắc đó, đẹp đến nỗi làm người ta quyến luyến cả đời, nhất là của nương tử.”

Trì Tú Tâm cảm giác bên hông căng thẳng, nàng ha hả cười lên, nhanh tay chụp lấy ma trảo của y, “Hôm nay miệng ngọt quá, sáng sớm ăn vụng đường hay uống trộm mật?”

Quả nhiên con người không nên nhốt mình mãi trong nhà. Bình thường Lạc Nguyên Dật cùng nàng nói chuyện phiếm, tuy không đến nỗi tiếc chữ như vàng, nhưng cũng không giống như hôm nay, ngẫu nhiên giễu cợt nàng, chọc cho nàng cười, thậm chí còn không nghe nàng dụ dỗ.

Cũng như nàng ra ngoài đi dạo một vòng, sau khi trở về, tâm tình cũng đặc biệt tốt lên. Cho nên nàng quyết định cùng y xuất môn giải sầu hôm nay là đúng lắm, xem y bây giờ sáng sủa bao nhiêu.

“Buổi sáng ta chỉ ăn chút cháo với dưa muối, bất quá trước đó rời khỏi phòng có trộm hôn nàng một ngụm, vậy có tính là ăn đường, uống mật không?” Lạc Nguyên Dật đưa tay chạm vào môi nàng, thấp giọng cười hỏi.

“Hai cái đều tính. Chẳng trách chàng hôm nay nói chuyện ngọt như vậy.” Trì Tú Tâm há miệng cắn vào ngón tay y, vừa ngậm nửa ngón tay ấy trong miệng, vừa cười hì hì thốt: “Về sau chàng cứ thế phát huy là được, nói ngọt như vậy, ta nghe xong cũng thấy khoái trá.”

“Chuyện này không hề khó!” Lạc Nguyên Dật rút ngón tay ra, cúi đầu nâng chiếc cằm nhỏ của nàng, sau đó dán môi xuống.

Nụ hôn cực nóng cùng cái ôm siết chặt, khiến Trì Tú Tâm cơ hồ không thở nổi.

Thật lâu sau, khi Lạc Nguyên Dật đã thấy thỏa mãn, bấy giờ y mới chịu nới lỏng cánh tay.

Trì Tú Tâm hài lòng dựa vào trong khuỷu tay y, ngửa mặt cười hỏi: “Nguyên Dật, chàng nói Lạc Thành tam tuyệt còn có vị hà cùng tuyệt phong đúng không, vậy chàng đã xem qua hết chưa?”

Thấy Lạc Nguyên Dật tỏ ra rất quen thuộc Lạc Thành, có lẽ đã thăm thú không ít địa phương, nên nàng nói y đã xem qua tam tuyệt cũng không phải không có khả năng. Dù sao y không giống nàng, là một đại cô nương bị nuôi nhốt trong thành.

“Đều đã xem qua.” Lạc Nguyên Dật nghe nàng hỏi, trong lòng không kiềm được thương tiếc, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, “Hẳn nàng cũng muốn kiến thức một phen?”

Vị thê tử hiếu động này của y nếu sinh ra là thân nam nhi, khẳng định trên đời này không có tòa thành nào có thể giam được nàng, chứ đừng nói chỉ là một tòa Trì gia đại trạch.

“Chàng mang ta đi thật sao?” Hai mắt Trì Tú Tâm sáng rực lên.

Quả nhiên ăn xong đường mật, tâm tình Lạc Nguyên Dật rất tốt. Xem ra hôm nay nàng sẽ được mở rộng tầm mắt, nhìn qua đủ một lượt tất cả các kỳ quan.

Hơn nữa, nói không chừng, ngày sau nàng có thể kêu Lạc Nguyên Dật thường xuyên ra ngoài thay đổi không khí, thuận đường mang nàng đi xem phong cảnh. Nếu vậy, y sẽ không nhốt mình trong nhà, tâm tình có lẽ cũng ngày một tốt hơn.

“Hôm nay mang nàng xuất môn chính là để cho nàng xem đủ.” Lạc Nguyên Dật gật đầu cười nói: “Tuy vị hà có chút xa, hôm nay không có khả năng tới được, nhưng chúng ta vẫn có thể thưởng thức một chút tuyệt phong.”

“Thật vậy chăng, tuyệt phong nằm ở đâu? Còn phải qua bao nhiêu con đường?” Trì Tú Tâm vì quá hưng phấn, liên tục gật đầu, tâm tư đã sớm bay đi mất.

“Ngay tại phụ cận thôi, không xa.” Lạc Nguyên Dật đáp rồi đem nàng xoay lại, ôm vào trong ngực.

“Này?” Trì Tú Tâm có hơi buồn bực, nàng đang ngồi vững trên lưng ngựa, hà cớ gì Lạc Nguyên Dật lại đi ôm nàng?

Bất quá nghi hoặc còn chưa nói ra miệng, liền cảm giác được thân mình di chuyển, trong tích tắc, Lạc Nguyên Dật đã ôm nàng phóng khỏi lưng ngựa ô, lấy tốc độ cực nhanh tiến vào trong rừng cây.

Chớp mắt sau đó, nàng cư nhiên phát hiện bóng ngựa ô đã không còn thấy đâu. Từ đó có thể hiểu Lạc Nguyên Dật phi nhanh đến cỡ nào.

“Này... Nguyên Dật! Chàng chàng chàng…”

Trước đây nàng từng nghe thuyết thư giảng qua, nếu không nhầm đây chính là khinh công của nhân sĩ giang hồ.

Trượng phu của nàng cư nhiên biết võ công?

Điều này thật khiến người ta giật mình, đầu óc Trì Tú Tâm lâm vào hỗn loạn, nàng căn bản chưa kịp hiểu rõ đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, Lạc Nguyên Dật đã ôm nàng đạp lên một khối đại nham thạch, ra sức nhảy vọt qua, tiếp theo lấy cành đào làm điểm tựa, lợi dụng lực đàn hồi để tung mình lên cao, liên tục như vậy, hết một lần lại một lần đột phá qua tầng tầng lớp lớp hoa đào.

“A...”

Đến khi bóng dáng hai người đã vượt qua rừng đào, Trì Tú Tâm mới phát hiện, nguyên lai bên cạnh rừng đào thế nhưng lại là vách núi dựng đứng.

Tiếng gió gào thét bên tai, toàn thân hai người đã nhiễm đầy hương khí, Trì Tú Tâm vừa kinh ngạc vạn phần dõi theo biến hóa đang xảy ra bên người, vừa ôm chặt lấy Lạc Nguyên Dật.

“Đừng la nữa, cẩn thận cắn vào đầu lưỡi!” Lạc Nguyên Dật nhân lúc còn lực đẩy liền giẫm lên vách đá mà đi, không quên lên tiếng cảnh báo ái thê.

Lần đầu đối diện với chuyện này thực khó mà bình tĩnh.

Trì Tú Tâm nhìn rừng cây bên dưới cách mình mỗi lúc ngày một xa, nói cách khác, Lạc Nguyên Dật đang ngày càng tiến lên cao.

Lạc Nguyên Dật mang nàng leo dần lêи đỉиɦ núi, Trì Tú Tâm cố đè nén kinh ngạc trong lòng, nhân cơ hội này phóng mắt nhìn bốn phía. Không đề cập chuyện trượng phu biết khinh công, nàng thực khó có cơ hội đứng trên cao như vậy để ngắm cảnh.

Rừng đào rực lửa đang dần dần thu nhỏ, trong khi tuyệt phong lại ngày càng rõ ràng trông thấy, tâm tình của nàng cũng từ kinh ngạc dần chuyển biến thành hân hoan.

“A… A...”

Khi hai người đặt chân lêи đỉиɦ núi, nhìn mây bay xuyên thẳng qua người mình, Trì Tú Tâm nhịn không được kinh hãi kêu lên.

“Tú Tâm, suốt đường đi nàng kêu la hơi nhiều.” Lạc Nguyên Dật đem nàng thả xuống đất, bấy giờ mới cười khổ hỏi: “Thực sự đáng sợ đến vậy sao?” Y muốn cùng thê tử đi ngắm cảnh, chứ không phải kéo nàng đi chết.

Còn cho rằng nàng không sợ trời không sợ đất, cá tính lớn mật, không nghĩ tới một phen leo núi lại đem nàng dọa thành như vậy.

“Ai sợ nào?” Ngoài dự kiến của y, Trì Tú Tâm chớp chớp đôi mắt nói, “Ta không ngờ chàng biết khinh công nên mới kêu lên vậy thôi. Về sau thét chói tai, bởi vì ta cho rằng người thuyết thư nhắc đến chuyện “bích hổ du tường” gì đó là giả, lại không nghĩ chàng thực sự có thể mang ta nhảy lên vách đá, lướt qua ngọn núi, sau đó...”

“Sau đó?” Nghe nàng giải thích, Lạc Nguyên Dật không khỏi mỉm cười yên tâm.

Quả nhiên thê tử của y không biết sợ hãi là gì.

Tiểu cô nương bình thường hẳn sẽ bị đỉnh núi cao ngất này dọa đến mặt mày xanh mét.

May mắn, nàng cùng y thực sự xứng đôi.

“Sau đó… ngắm cảnh đến choáng váng!” Trì Tú Tâm chỉ tay về một phía, “Ta không nghĩ nhìn từ đỉnh núi, cảnh trí lại đẹp đến vậy.”

Đứng trên đỉnh núi nhìn ra, phía dưới hoa đào trải rộng, xa xa có thể thấy được Lạc Thành, cùng với một đường hướng về phía đông là vị hà, sông núi cây rừng, hết thảy cảnh đẹp đều thu vào trong mắt.

“Đây là tuyệt phong đúng không? Từ nơi này cư nhiên có thể nhìn hết tam tuyệt, thật sự rất đẹp!” Trì Tú Tâm vừa nói, vừa hít vào thật sâu, “Đứng ở chỗ này, bỗng dưng có cảm giác chính mình đã hóa thành tiên nhân!”

“Quả nhiên nàng thích nơi này.” Lạc Nguyên Dật đem tầm mắt phóng ra xa thật xa, “Ta biết nàng thích những gì mới mẻ, nghĩ nàng đến đây nhất định sẽ rất vui.”

“Không chỉ vui, ta còn vô cùng cao hứng!” Trì Tú Tâm hết nhìn đông lại nhìn tây, không biết tầm mắt nên đặt ở đâu mới tốt. “Sau này nếu có vẽ tranh, ta nhất định sẽ vẽ khung cảnh này để cho mọi người thưởng thức!”

Phút chốc, Lạc Nguyên Dật biến sắc.

“Không vẽ thì tốt hơn.” Y nhẹ giọng thốt.

“Ta muốn vẽ cũng không vẽ được.” Trì Tú Tâm cười nói.

“Ý ta là, cho dù nàng vẽ, cũng đừng đem việc này truyền ra ngoài.” Lạc Nguyên Dật lắc đầu.

“A...” Trì Tú Tâm nhìn y khôi phục bộ dáng trầm tĩnh, không nhịn được tiến tới hỏi, “Làm sao vậy? Không muốn ta nói chuyện tam tuyệt với người khác?”

“Không, chỉ hy vọng nàng đừng đem chuyện ta biết khinh công nói với ai.” Lạc Nguyên Dật nói, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc.

Thêm Bình Luận