Đi theo chân phong lôi sư, vượt qua hết mấy ngọn đồi, đám người vũ thiên long mới dừng lại sát bên cạnh một mép vực, vực này sâu hun hút khó thấy tận cùng, xung quanh mọc lên rất nhiều gốc tuyết tùng cổ thụ, tán cây to lớn hướng ra phía miệng vực, tưởng như hoa hướng dương nghiêng mình đón lấy mặt trời.
Mặc dù là vực sâu, nhưng bốn bề đều bị một lớp mây mù dày đặc bao phủ, từ bên trên nhìn xuống chỉ có thể thấy mơ hồ một thung lũng nhỏ trầm mình vào sương khói.
Lúc này phong lôi sư chợt quay đầu nhìn đám người vũ thiên long, trong đôi mắt hung tàn là sự khẫn cầu tha thiết.
"ngươi đi đi!".
Vũ thiên long nhíu mày, vẫy tay.
Như hiểu ý, phong lôi sư lại ngoe nguẩy chiếc đuôi, thân thể to lớn cố tình cọ cọ lên người vũ thiên long mấy cái, chốc lát sau hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng biến mất.
"nó cố tình đưa chúng ta đến đây để làm gì?".
Thiết trụ chau mày nói.
"hẳn bên dưới có chứa đựng thứ gì đó bí mật cũng nên, các ngươi nhìn xem, linh khí nơi này cũng quá nồng đậm, hình như là từ đáy vực kia phát sinh".
Công tôn uyển nhìn đám người một vòng, sau đó đạm mạc nói.
"còn có tiếng gió phát ra! chắc chắn có thông đạo, hoặc vực này câu thông cùng một địa phương khác".
Võ vu nam ngưng thần quan sát, hắn ném một tảng đá thật lớn xuống bên dưới, qua hơn mười hơi thở mới nghe được thanh âm va chạm vọng lại.
"thực sự rất sâu, ta nghĩ tốt nhất nên bỏ đi, biết đâu bên dưới có cô hồn dã quỷ tồn tại, nếu như gặp phải một đầu hung thú thì!".
Võ vu minh đôi mắt thoáng co rút lại, hắn khẽ rùng mình một cái kinh nghi nói.
"ngươi sợ chết cũng vừa thôi, hừ.. nơi này hiểm địa hẳn phải tồn tại cơ duyên".
Dứt lời, thiết trụ cắm cây trọng kiếm lên mặt đất, bám theo những sợi dây tuyết tùng, ì ạch leo xuống bên dưới.
Vũ thiên long cười khổ, bản thân hắn hình thể nhỏ bé cho nên động tác cũng cực kỳ nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà đã vượt qua thiết trụ, vũ thiên long thả mình một cái, rơi xuống tầm năm trượng lại nắm lấy sợi dây tuyết tùng, hai chân dẫm lên vách núi đẩy cả người bật tung ra một đoạn, cứ như vậy chậm rãi đi xuống thung lũng.
Linh khí bên dưới bốc lên ngùn ngụt khiến cho vũ thiên long có loại cảm giác áp bách, đan điền triệt để đóng lại, biết đâu vực sâu tích tụ khí độc.
Tầng tầng sương mù hoàn hảo che đậy tầm mắt, bốn phía lạnh lẽo thâm trầm cực kỳ, cơ hồ sương mù kia cũng đều là do linh khí ngưng tụ lại mà thành.
Vực này chí ít cũng sâu hơn ngàn trượng, càng đi xuống không khí càng trở nên ẩm ướt, những đám mây không khí nặng nề trôi nổi hình như đã đạt đến trạng thái bão hòa, trên vách đá trơn trượt mọc ra đầy rẫy những loại thực vật kỳ dị, có bông hoa đỏ sẫm như máu, lại có loài thân gai, trên phiến lá không ngừng phát ra thứ ánh sáng âm u lạnh lẽo.
Dây tuyết tùng quả thực vô cùng thô to, hàng ngàn sợi dây gắn kết lại với nhau đâm sâu vào trong vách đá tạo thành một hệ thống dày đặc như tấm lưới cổ xưa, nương theo đó đám người vũ thiên long có thể dễ dàng leo xuống.
Gồng mình hơn nửa canh giờ, cuối cùng vũ thiên long cũng đặt chân xuống được đến đáy, cảm giác đầu tiên mà hắn cảm nhận được chính là sự lạnh lẽo.
Thung lũng này không rộng, nếu không muốn nói tương đối chật hẹp, hai bên vách đá trơn trượt dựng đứng, nhìn lên chỉ có thể thấy những tán cây tuyết tùng buông xỏa cản hết ánh nắng mặt trời.
Trước mặt có một con suối nhỏ, mặt nước đã bị một tầng băng hàn mỏng manh băng hóa, không khí nơi này tựa hồ do tuế nguyệt tháng năm lắng đọng tạo nên, bởi vậy vô tình mà sản sinh một loại khí chất rất riêng biệt, tuyên cổ nặng nề.
Đám người thiết trụ dáo dác nhìn xung quanh, võ vu minh tay lăm lăm thanh trường kiếm, tinh thần cảnh giác cao độ, cứ như thể nguy cơ luôn rình rập trước mắt hắn.
Bỗng nhiên một ngọn hàn phong thổi qua, đập vào vách đá tạo nên tiếng động ghê rợn, lại có thanh âm nỉ non từ xa vọng lại như tiếng hài tử gào khóc, dưới bóng tối mơ hồ có thể thấy khuôn mặt võ vu minh đã sớm xanh đen.
"không phải ta nhát gan, nhưng quả thực nơi này quá mức quỷ dị!".
Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, võ vu minh nặng nề nói.
"đệ cũng thấy vậy, địa phương này tuyệt đối không an toàn".
Võ vu nam trầm mặc đáp lời.
Thình lình một cánh tay to lớn, khô gầy nhằm hướng hắn quật tới, võ vu nam vội vàng rút kiếm, một kiếm theo phản xạ nhanh chóng chém lên cánh tay kia.
"rắc.. rắc".
Dưới kiếm quang có thể nhìn rõ, đây chỉ là nhánh cây bình thường, bất quá, một kiếm kia chặt đứt lìa cành cây, từ vết thương lại có máu tươi thành dòng chảy ra.
Một gốc tuyết tùng, thân cây chìm vào trong lòng đất chỉ để lại cái tán to lớn xuề xòa, dưới bóng tối tịch mịch tựa hồ trăm ngàn cánh tay đang đung đưa theo gió, trên phiến lá không phải màu trắng như băng tuyết mà là một màu đỏ sẫm.
"có yêu khí!".
Như cảm nhận được chuyện gì, vũ thiên long vội vàng lùi về phía sau, đám người thiết trụ thấy vậy cũng nhanh chóng lùi lại.
Chợt có tiếng cười dài the thé vang lên, từ trên gốc tuyết tùng vô số những sợ dây leo hình thù kỳ quái nhằm hướng mấy người bọn hắn công kích.
Dây leo này cứng rắn như xích sắt, vũ thiên long đánh ra một chưởng cũng không thể nào chấn vỡ nó, tựa hàng trăm hàng ngàn sợi xích từ bốn phương tám hướng bủa vây muốn trói chặt lấy bọn hắn.
"thụ yêu!".
Không biết ai là người lên tiếng.
"víu".
Kiếm quang lóe sáng, một sợi dây leo bị bảo kiếm của công tôn uyển chặt xuống.
Lại thêm một sợi nữa, dây leo rơi xuống mặt đất như những con giun to lớn không ngừng quằn quại, tựa hồ chúng cũng có linh tính, cũng biết đau đớn.
"cứu ta!!".
Thiết trụ bị mấy sợi dây hung hăng cuốn chặt lấy thân thể, mặc cho hắn vùng vẫy thế nào đều không sao thoát ra được.
"hắc hắc..ai bảo huynh vứt kiếm trên kia làm gì? kiếm tu mà trên người không mang theo kiếm có khác nào kẻ cụt tay không?".
Võ vu nam đang điên cuồng chặt chém những sợi dây leo kia thấy vậy cũng không quên châm chọc.
"nhìn xem có khác gì con trư la thú bị người ta treo ngược?".
Đoạn giao nửa cười châm chọc nói.
"thiên long!! cứu ta".
Thiết trụ nhìn về hướng vũ thiên long gào thét.
"ta không thể!! ta cũng như huynh, không có kiếm không thể đối phó những sợi dây kia được".
Vũ thiên long vô cùng chật vật, bất kể chỉ pháp hay chưởng pháp, thậm chí cương mãnh như nhất thủ già thương khung đối với những sợi dây leo này đều không mang tính sát thương.
Bản thân vũ thiên long bởi vì hình thể nhỏ bé, hơn nữa từng tu luyện qua việt võ đạo thần hành bất biến cho nên thân pháp không hề chậm, vậy mà bên dưới sự công kích điên cuồng đến từ hàng trăm hàng ngàn sợi dây kia cũng phải toát mồ hôi hột.
"phành!!! phành!!! phành!!".
Vũ thiên long cắn răng đánh ra hàng loạt chưởng pháp, cơ hồ tay trần đập lên sắt tấm, chỉ riêng lực lượng phản chấn thôi cũng khiến cho cánh tay hắn tê rần.
"hắc hắc.. cuối cùng vẫn là kiếm tu lợi hại".
Võ vu minh chém xuống những sợi dây kia, lập tức lại có những sợi dây khác lao đến, nhưng dù gì hoàn cảnh hắn bây giờ cũng nhàn nhã hơn so với vũ thiên long rất nhiều.
"víu".
Một đạo kiếm khí chém đứt sợi dây đang cuốn chặt lấy thiết trụ, công tôn uyển trước sau vẫn im lặng lúc này lên tiếng.
"tại sao chúng ta lại phải đối phó với nó, không bằng chạy đi".
Dứt lời nàng phi thân về phía trước.
Thiết trụ vừa mới thoát ra chưa kịp thở dốc cũng vội vã chạy theo, thân hình nặng nề đạp lên tầng băng mỏng trên con suối, khiến cho hàn băng vỡ nát, nước suối bắn ra tung tóe.
Vũ thiên long nhảy lên đánh ra một chưởng cuối cùng, toái tâm chưởng không công kích lên những sợi dây leo kia mà nhằm hướng tán cây tuyết tùng.
Tán cây lắc lư dữ dội, từ đó lại vọng ra tiếng thét thê lương nghe rợn cả người.
Chạy được tầm hơn một dặm đường, ai nấy sau lưng đều toát ra mồ hôi lạnh, cảm tưởng như chính mình vừa lao lên từ vũng sình nhầy nhụa, tiếng thét đằng xa vẫn liên tục vọng lại quấn vào trong gió đập lên vách đá phảng phất khi xa khi gần.
Càng đi sâu, không khí càng trở nên nặng nề lạnh lẽo, cơ hồ cái lạnh đến từ trong nội tâm lan tràn khắp tim can phế phủ, vũ thiên long chỉ cảm giác được có điều gì đó không mấy vui vẻ đang chuẩn bị kéo đến, thần thức hắn từ trước đến giờ vẫn luôn vô cùng chuẩn xác.
Vũ thiên long nhấc chân lên, chỉ thấy trên mặt đất thình lình có một đoạn xương trắng đang bị hắn dẫm nát! khô cốt ngồi dựa lưng trên vách đá, lúc này nhục thân đã sớm hư thối chỉ còn lại bộ xương khô, nhưng quần áo trên người tuyệt nhiên không bị hủ hóa, có thể nhìn ra đây là một vị nam nhân.
Những người khác đồng thời xông tới, cả đám đều lộ ra vẻ trầm trọng.
"xem ra chúng ta cũng không phải nhóm người đầu tiên tiến vào nơi này!".
"không biết còn tồn tại nguy hiểm gì!"
"mọi người chú ý!!".
Võ vu minh trước sau vẫn là kẻ thận trọng nhất, lúc này hắn đột nhiên mở miệng nói.
"các ngươi xem, quần áo người này tương đối hoàn hảo, đầu lâu, phần cổ cũng không có đứt gãy, miệng vết thương không thấy, hắn đến tột cùng là chết như thế nào?".
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người liền sững sờ, xác thực, cỗ thi thể này ngoại trừ chân trái bị vũ thiên long dẫm gãy, nhìn không ra có thương thế gì rõ ràng, đương nhiên, cũng có thể là bị một kích chí tử, rơi vào chỗ hiểm yếu trên cơ thể cho nên không ảnh hưởng đến xương cốt.
"muội nó!! địa phương quỷ quái này khắp nơi lộ ra tà khí!".
Thiết trụ nhịn không được nói.
Vũ thiên long bất vi sở động, tiếp tục đi tới, đám người thiết trụ hai mặt nhìn nhau một hồi, cũng đều đi theo, dù sao bọn họ đến lúc này đã không có đường lui, chỉ có liên tục đi tới mới may ra xuất hiện hi vọng, thậm chí còn có thể đạt được một hồi kỳ ngộ!.
Đi về phía trước đại khái hơn mười trượng, trước mắt bọn hắn lại hiện ra một thi thể nhân loại, nằm sấp trên mặt đất, quần áo vẫn còn rất nguyên vẹn, từ bên ngoài nhìn vào lộ ra một cái đầu lâu trắng toát, một đôi tay gầy trơ xương, ngay cả chân cũng còn bọc bên trong đôi ủng.
"đây là cái thứ hai!"
Biểu lộ của mọi người đều thập phần trầm trọng, bởi vì bọn hắn cũng có khả năng sớm trở thành thi cốt nằm trên mặt đất, hàng xóm của hai bộ thi cốt kia!.
"cạch!!! cạch!! cạch!!"
Một hồi tiếng khớp xương ma sát vang lên, chuyện tình làm cho người ta sởn tóc gáy bất chợt xảy ra, cỗ thi thể này rõ ràng ở dưới tác động kia vậy mà chậm rãi đứng thẳng thân hình!
Hí!
Da đầu đám người vũ thiên long thoáng tê dại, không khỏi lui ra phía sau vài bước, ai nấy đều riêng phần mình hít vào một hơi khí lạnh.
Tu chân nhân sĩ từ trước đến nay đều không tin quỷ thần, bản thân bọn họ đoạt thiên địa tạo hóa, đánh cắp tự nhiên chi linh, càng tôn trọng lực lượng, thực lực vi cường, thiên đạo vi vương! nhưng một màn trước mắt này thật sự không thể tưởng tượng, bạch cốt khô lâu kia không biết đã chết đi bao lâu rõ ràng còn có thể tự mình đứng lên?.
Ngay cả đồng tử của vũ thiên long cũng xiết chặt, phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.
"cạch!!! cạch!! cạch!!".
Thi cốt này ở trong ánh mắt sợ hãi bất an của tất cả mọi người, rốt cục hoàn toàn đứng lên, trong hai hốc mắt tối om, lộ ra một cỗ tà khí hung ác!.
"víu".
Ngân quang đột nhiên lóe sáng, thoáng cái bay vυ"t tới trên người cỗ thi thể kia, công tôn uyển một kiếm liền cắn đứt cổ khô lâu, đầu lâu này lập tức rớt xuống, nhanh như chớp lăn đến bên cạnh võ vu minh, khiến hắn sợ tới mức hét lên một tiếng, đặt mông ngồi ngay trên mặt đất, mà đầu lâu này cũng vừa vặn lăn đến giữa hai chân của hắn.
"ôi mẹ ơi!!!".
Võ vu minh té lăn, sắp bị dọa đến tiểu ra quần! nhưng cũng không có ai đủ tâm tình đi chê cười hắn, bởi vì khô lâu không đầu này vậy mà còn không ngã xuống, bỗng nhiên hướng về phía trước nặng nề đi ra một bước!.
" cạch!!"
Một cước này đạp xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy, lại giống như đại chung đập thẳng vào trái tim, khiến cho bọn hắn không tự chủ được, mồ hôi lạnh ứa ra, hô hấp dồn dập.
"cạch!! cạch!! cạch!!".
Bộ xương khô lại tiếp tục đi về phía trước một bước, động tác nhìn qua có vẻ cứng ngắc, bất quá thần thái hết sức tự nhiên, càng bước càng nhanh, hướng đám người vũ thiên long bức bách mà đi.
"lão tử liều mạng!"
Đoạn giao trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, khuôn mặt hung tợn, hắn một tay rút kiếm, trường kiếm nhằm khô lâu không đầu chém tới, kiếm quang vừa lóe.
"phanh!!! phanh!!! phanh".
Mấy kiếm này của đoạn giao hung hăng chém xuống, bạch cốt khô lâu tựa hồ không hề có lực hoàn thủ, rất nhanh đã bị băm thành từng khối vụn toái cốt.
"hắc hắc.".
Đoạn giao thấy vậy thì kích động cười lớn.
Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, thế nhưng thi quỷ này tựa hồ cũng không có khủng bố như bọn hắn nghĩ.
" aaa!!!"
Nhưng mà đúng lúc này, đoạn giao đột nhiên mở miệng phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỉ thấy huyết nhục toàn thân hắn rõ ràng đang nhanh chóng biến mất.
Thoáng qua, trong lúc đó khuôn mặt đoạn giao đang sống sờ sờ bỗng thiếu đi một tầng da, hiện ra thịt xương cùng huyết nhục mơ hồ, nhưng quỷ dị chính là, rõ ràng không có lấy một chút máu tươi nào tràn ra, thật sự không hề có!!.
Trong nháy mắt, tất cả bọn người vũ thiên long da đầu tê dại, hai chân run rẩy, đối mặt với thứ lực lượng không thể hình dung không thể nắm bắt, khó trách người ta sợ hãi!
Bọn hắn không nhịn được bắt đầu nhao nhao lui về phía sau, đoạn giao, huyết nhục trên người liên tục giảm bớt, cuối cùng cũng hóa thành một bộ bạch cốt! nhưng còn chưa kết thúc!.
"đoạn giao sư đệ!!!".
Thiết trụ cắn răng thương cảm gào lên.
"mẹ! hài nhi bất hiếu!".
Đoạn giao trước khi tuyệt khí còn kịp hét lên một tiếng, trong thanh âm đầy đủ thê lương cùng đau đớn, trong hốc mắt hắn vậy mà lắng lệ.
Thời gian như chậm rãi.
Trong ánh mắt không thể tin của mọi người, thi thể này thình lình lung lay một cái, sau đó cũng tự hành đứng thẳng người lên, giống như bạch cốt khô lâu lúc trước, chậm rãi bước tới.
"cạch!!! cạch!! cạch".
Khí tức sợ hãi nhộn nhạo lan tỏa trong lòng mỗi người.
"đoạn giao!!".
Vũ thiên long thất thần hô lớn.
"lui!".
"cạch!!! cạch".
Đúng lúc này, bộ xương khô phía sau rõ ràng cũng đứng dậy, tuy bị vũ thiên long giẫm nát một chân, nhưng chỉ dựa vào một chân kia mạnh mẽ nhảy lên, nhảy về phía trước.
Khô lâu một chân này mỗi bước nhảy lên, giống như đang hung hăng dẫm nát đáy lòng của đám người vũ thiên long vậy, khí tức sợ hãi tràn ngập, đối với loại lực lượng ma quỷ, chặt không đứt chém không chết này hắn cũng không biết phải làm sao.
"trước sau đều bị chặn, làm sao bây giờ?".
Thiết trụ thủy chung nhìn về phía thi thể đoạn giao, lộ ra vẻ suy tư, hắn có thể nhìn thấy thứ lực lượng tà ác ẩn chứa bên trong khô cốt, tại thời điểm đoạn giao cùng khô cốt kia đánh nhau sống chết, hắn chứng kiến được vô số điểm sáng chảy vào trong thân thể đoạn giao.
Sau đó, vầng sáng sinh mệnh của đoạn giao nhanh chóng ảm đạm, mà chuyển biến thành vô số tiểu lượng tinh điểm trong thân thể, giống như một bầu trời đầy sao vậy!.
Ý niệm trong đầu vũ thiên long khẽ chuyển, hắn vội vàng huy động linh khí trong đan điền đến cực hạn, tay phải bắt quyết một chưởng nặng nề đánh ra, toái tâm chưởng mang theo quang minh chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình khuôn mặt đoạn giao trước khi chết.
"tiểu tử này thật đúng là ngu ngốc!".
Tất cả mọi người trong nội tâm bi thương, cảm thán đồng thanh nói.
Chưởng ấn đập vào trên thân thể đoạn giao, lực lượng cương mãnh lập tức chấn nát thân thể hắn, hỏa diễm do không khí bị đốt cháy sản sinh ra thiêu cháy y phục, nhưng vào lúc này, vũ thiên long mơ hồ nhìn thấy được vô số đạo quang điểm từ trong thân thể đoạn giao chảy ngược ra bên ngoài, nhanh chóng vô cùng, cơ hồ nó muốn theo dòng linh khí của chưởng lực kia kéo tới trên người vũ thiên long!.
Vũ thiên long thần sắc biến hóa, cánh tay hắn lập tức thu hồi, toái tâm chưởng không được lực lượng linh khí gia trì thì bỗng nhiên ảm đạm sau đó tự hành sụp đổ, đúng lúc này, vô số đạo quang điểm tựa như dòi bọ cũng ngừng tại hư không rồi trực tiếp rơi xuống mặt đất.
"thủy chu".
Vũ thiên long đột nhiên kêu lên kinh hãi.
Vô số quang điểm này thật ra chỉ là những con nhện nhỏ, vẻn vẹn lớn bằng loài kiến hôi, thân thể chúng gần như trong suốt, ở dưới ánh sáng hôn ám có vẻ rất khó để nhìn ra nếu không phải do một chưởng kia của vũ thiên long tác động.
Loài sinh vật này chỉ ăn thịt thối, tồn tại bên trong thi thể con người hoặc thú vật sau khi chết, mặc dù nhỏ yếu nhưng trái lại đặc biệt nguy hiểm, nếu như vô tình hít phải, hoặc để chúng xâm nhập bên trong thân thể thì một thời gian sau sẽ dựng dục nên một đám thủy chu, đến lúc đó hậu quả hẳn ai ai cũng rõ.
Đối phó với thủy chu chỉ có thể dùng lửa đốt, vũ thiên long tạo ra một quả cầu lửa linh khí thiêu rụi đám thủy chu.
Tai qua nạn khỏi.
"đi!!"
Vũ thiên long nhanh chóng rảo bước đi về phía trước, đám người thiết trụ thấy vậy liền vội vàng nối gót theo sau, đoạn giao đã chết, điều này không khỏi khiến đáy lòng năm người bọn hắn chùng xuống, dù gì cũng từng là bằng hữu cùng nhau trải qua không ít chuyện vậy mà lúc này hắn đã trở thành bộ xương khô vĩnh viễn nằm lại bên trong đáy cốc lạnh lẽo này, cảm giác như chính mình vừa mới mất đi một thứ gì đó, rất quý giá.
Sâu bên trong đáy cốc vẫn truyền ra tiếng gió hú như thanh âm hài tử khóc thét, bầu không khí có chút tang thương quỷ dị, giống như đang cố gắng thuật lại một đoạn thời gian xa xưa, một đoạn cố sự đã trôi vào quên lãng.
Không khí bên trong càng thêm dày đặc, nặng nề trôi nổi phía trên rất nhiều đóa hỏa diễm u lam, giống như những đóm lửa ma đang điên cuồng nhảy nhót.
Vũ thiên long lách mình vượt qua vô số đám bụi gai, độc thảo tràn ngập hai bên đường, thung lũng này càng đi vào càng chật hẹp, cảm giác như mấy trăm năm rồi không có bóng người đi qua, căn bản không tìm thấy đường, ngược lại thi thoảng còn bắt gặp một vài loài sinh vật thân mang kịch độc.
"trước giờ hắn vẫn chưa từng nhìn lấy ta lấy một cái, dù là trong nguy nan hay tử cảnh hắn vẫn không thèm nhìn ta!".
Công tôn uyển đôi mắt xinh đẹp dán chặt lên tấm lưng vũ thiên long, nàng vừa đi vừa thất lạc lẩm bẩm.
"ta đáng ghét đến vậy sao? hắn có thể thân thiết với đám người thiết trụ, có thể cùng bọn họ nói chuyện, đùa nghịch, sao với ta lại không thể?".
Thực sự nàng rất có cảm tình với vũ thiên long, từ cái hôm bị đám người thiên ưng giáo tập sát, một mình hắn hoành tảo vô địch, bóng hình gầy gò mà thanh tú kia vô tình trở thành một cái lạc ấn khó phai mờ, in sâu vào trái tim nàng.
Công tôn uyển lớn hơn vũ thiên long hai tuổi, mười hai tuổi nàng cũng chỉ là tiểu nữ hài với những xúc cảm thuần túy đầu đời, đã biết phân biệt được đâu là hận, đâu là thương, có lẽ không phải là tình yêu nam nữ, nhưng loại tình cảm này thậm chí còn cao quý, còn sâu đậm hơn cả tình yêu, người ta gọi nó là sự cảm mến, cảm mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong bóng tối mờ mờ, nàng giống như một ám dạ tinh linh, ưu nhã mà không kiểu cách, yểu điệu mà không vũ mị, trên gương mặt trắng noãn tinh tế có dính chút bùn đen, có chút chật vật, nhưng như thế càng tăng thêm vài phần ôn nhu của nữ tử.
Công tôn uyển không thể ngờ vũ thiên long lại đột nhiên quay người, lập tức nàng như con thỏ con bị dọa đến sợ hãi, cố hết sức rụt đầu lại, sau đó trên khuôn mặt vũ mị lập tức ửng hồng.
Nàng sợ vũ thiên long sẽ nhìn ra những suy nghĩ trong lòng mình, như vậy thì xấu hổ lắm!
"hắn thật sự đã nhìn thấy rồi?".
Vũ thiên long nhìn chằm chằm vào công tôn uyển, hắn chưa bao giờ thấy nàng bối rối như vậy, nàng trước sau vẫn luôn băng lãnh, khuôn mặt thủy chung chưa hề phát sinh một tia cảm xúc cho dù phải đối mặt với sự kiện gì đi nữa, nhưng lúc này đây! cũng không nghĩ ngợi nhiều, vũ thiên long liền cười hỏi:
"thiết trụ đâu rồi?".
"hắn.. hắn đi trước chúng ta, hình như là đi dò đường".
Công tôn uyển ấp úng đáp.
Vũ thiên long lại nhanh chóng bước về phía trước, hai huynh đệ võ vu minh, võ vu nam lặng lẽ theo sau, trong tay hắn thình lình ngưng tụ ra một quả cầu linh khí, nương theo thứ ánh sáng lập lòe chiếu rọi, vượt qua từng đám bụi gai, tìm kiếm khí tức mà thiết trụ lưu lại, cẩn thận tiến sâu vào bên trong thung lũng.
Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một cái lỗ lớn đen kịt, có một cái bóng đen từ bên trong nhảy ra, miệng phát ra tiếng kêu quỷ dị.
Vũ thiên long, công tôn uyển cùng hai huynh đệ võ gia đều kinh ngạc đến nhảy dựng lên, chuẩn bị ra tay một kích diệt sát sinh vật quỷ dị này.
Bóng đen vội vàng hét lớn.
"đừng! đừng! là ta…thiết trụ đây!!!".
Thiết trụ nhanh chóng xé bỏ lớp tơ nhện dày đặc trên người xuống, không ngừng dùng ngón tay chỉ vào người mình, cứ như thể sợ vũ thiên long sẽ một chưởng đánh chết hắn.
"huynh đang làm cái trò quỷ gì vậy ?".
Vũ thiên long giật mình, không giữ được bình tĩnh, quát lên một tiếng.
"đoạn giao chết ra sao huynh còn không nhớ?".
Hắn thật sự không hiểu nổi, cái tên thiết trụ này làm thế nào có thể vô thanh vô thức vượt qua trước mặt mình.
"các ngươi không biết đâu, ta đi tìm nơi phát ra tiếng khóc kia, tìm tới lại phát hiện một cái động cổ ngàn năm, cũng không biết sâu bao nhiêu, khắp nơi đều là mạng nhện, ta đi vào bên trong được mười dặm, càng đi càng sợ, cuối cùng chỉ có thể quay lại tìm các ngươi".
Thiết trụ run rẩy nói, ánh mắt hoang mang cao độ.
Vũ thiên long nghiêm túc hỏi.
"huynh nói trong lòng đất có một cái cổ động ngàn năm? đi hơn mười dặm mà vẫn chưa đến tận cùng? tại sao lại có cái huyệt động sâu như vậy?".
Thiết trụ liều mạng, cắn răng gật đầu.
Công tôn uyển đạm mạc mở miệng.
"ngươi nói, ngươi cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ trong cổ động ngàn năm kia có thứ gì đó?".
Có thể khiến cho một gả tu sĩ vốn không sợ chết như thiết trụ sợ hãi, như vậy thì trong huyệt động kia, chắc chắn phải có một thứ gì đáng sợ lắm.
Thiết trụ lại liều mạng gật đầu.
"dăm ba câu thì khó nói rõ ràng với các ngươi, các ngươi xuống dưới xem là biết, ta phải nói trước, ta không đi trước đâu".
"thôi!! ta nghĩ tốt nhất nên ngừng ở đây, tự nhiên ta thấy không được khỏe aa!!".
Võ vu minh nghe vậy thì cúi đầu rụt cổ, khăng khăng không chịu đi.
Vũ thiên long nhìn đám người một vòng, sau đó mới lạnh nhạt nói.
"quay lại thậm chí còn nguy hiểm hơn, chẳng thà đi tiếp".
Dứt lời hắn phủi áo, dẫn đầu tiến vào.
Huyệt động này rất hẹp, cũng không biết là do con người tạo nên hay thiên nhiên sẵn có, trong huyệt động tản mát ra một luồng hàn khí lạnh thấu xương, xung quanh kết đầy mạng nhện, có từng con nhện màu đen to bằng nắm tay lắc lư bò trên tơ lưới, hai mắt phát ra tia sáng màu xanh lục.
Sâu bên trong huyệt động là một mảnh đen kịt lại có từng hồi âm thanh truyền tới, thi thoảng tiếng hài tử khóc thét thình lình vang lên không báo trước.
"bịch bịch!!!".
Giống tiếng bước chân người.
Vụt!!!
Công tôn uyển lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu lớn bằng nắm tay, dạ minh châu lập tức chiếu sáng cả huyệt động.
Suốt chặng đường, cũng không gặp phải chuyện gì quỷ dị, cho đến khi đi được hơn mười dặm, huyệt động mới trở nên thông thoáng.
Trên mặt đất, xuất hiện một cái phần mộ, trước mộ dựng lấy một tấm bia, vũ thiên long đi ở đằng trước, đột nhiên tấm bia đập thẳng vào mặt, trái tim vũ thiên long thoáng giật thót, một luồng hàn khí từ lòng bàn chạy dọc theo cột sống lên tới đỉnh đầu.
"tại sao một cái sơn động trong lòng đất, lại có một ngôi mộ? mộ của ai? tại sao lại xây dựng ở nơi này?".
Khó trách tại sao thiết trụ lại cảm thấy sợ hãi như vậy, nếu một mình vũ thiên long đi lại ở trong này, e rằng đều không thể nào bình tĩnh nổi.
"thì ra chỉ là một cái phần mộ, vậy mà ngươi cũng sợ hãi? lá gan của ngươi cũng nhỏ quá rồi".
Ngón tay công tôn uyển khẽ nắm vào góc áo, mặc dù nói thiết trụ nhát gan, nhưng trái tim nàng vẫn đập thình thịch.
Vũ thiên long từ trước tới nay đều không tin quỷ thần, bất quá sự kiện khô lâu thi cốt kia lấy gì để giải thích? mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hẳn là sợ hãi, hắn định bỏ qua phần mộ này mà tiếp tục đi về phía trước.
Thế nhưng, vừa mới đi qua liền nhìn thấy phía sau tấm bia có một người toàn thân đẫm máu, không nhúc nhích, cũng không biết là còn sống hay đã chết?.
Công tôn uyển khép nép đi ngay sau lưng vũ thiên long, vừa nhìn thấy liền bị dọa cho hoa dung thất sắc, nàng che miệng hét lên khe khẽ.
Hai anh em võ gia lúc này cơ hồ đã ngồi bệt trên mặt đất, miệng ú ớ không nói nên lời.
Trong lòng vũ thiên long cũng không hề bình tĩnh chút nào, nhưng vẫn đưa tay bịt chặt miệng nàng, sợ rằng tiếng kêu của nàng sẽ đánh thức cái người toàn thân đẫm máu kia.
Đôi mắt công tôn uyển mở trừng trừng, nàng nhìn chằm chằm vào người ngồi sau phần mộ, suýt chút nữa bị dọa cho hồn phi phách tán.
Thiết trụ có chút nhăn nhó, liền chỉ tay lên phía trên ngôi mộ.
Vũ thiên long cùng công tôn uyển đồng thời nhìn lại, chỉ thấy trên ngôi mộ, một cái lỗ thủng đen kịt, trên lỗ thủng kia có vài dấu chân in hằn cùng một ít sợi tóc, từ đó một vệt đen kéo dài xuống bên dưới, đến tận vị trí người kia đang ngồi, vệt đen này có lẽ là vệt máu.
Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm