Chương 21: nguy cơ khắp nơi "22 ngày trước"

Thiết trụ thấy vậy chỉ biết ngậm chặt miệng, ngay cả hô hấp mạnh một chút cũng không dám, biểu lộ trên khuôn mặt quái dị tới cực điểm, giống như đang nói với vũ thiên long...bây giờ thì các ngươi đã rõ tại sao ta cảm thấy sợ hãi chưa?.

Bọn họ đều có chung nhận định, người ở đằng sau tấm bia cho đến bây giờ vẫn không nhúc nhích kia chính là người chết từ trong ngôi mộ chui ra, sợ rằng chỉ cần nói to một chút sẽ làm cho hắn tỉnh lại.

Vũ thiên long từ trước tới nay đều kiên trì “vô thần luận” cũng không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía người toàn thân đầm đìa máu ở đằng sau bia mộ, chỉ cảm thấy thân thể của người này giống như dính sát lên bia mộ, phần lưng hơi lõm vào, có thể nhìn thấy huyết nhục khô héo, cột sống đứt rời, xương cốt đã biến thành màu vàng đất.

Người này đã từng gặp phải vết thương chí mạng, trên thân thể có một lỗ thủng lớn bằng miệng chén, hiển nhiên đã chết rất nhiều năm, cũng không biết bị móng vuốt của hung thú đâm xuyên thân thể, hay là bị thứ lợi khí nào xuyên thủng.

Bên trong lỗ thủng cực lớn kia, có rất nhiều huyết dịch đã đông cứng, tích tụ lại, đặc sệt giống như màu đỏ của mã não.

"đi mau! ta cảm thấy nán lại một khắc ở đây, trái tim của ta sẽ nhảy ra ngoài mất".

Gương mặt võ vu minh đỏ bừng, hắn không ngừng khoa tay múa chân, trong lòng cực kỳ lo lắng.

Vũ thiên long cũng biết chuyện này quả thật quá mức ly kỳ, tử thi có thể leo ra từ trong phần mộ, nói không chừng tùy thời có thể sống lại, bất quá sợ hãi cũng chỉ là sợ hãi, không thể nào chiến thắng được trí tò mò.

Vũ thiên long nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của tử thi, chỉ thấy năm ngón tay nắm chặt, giống như đang cầm lấy thứ gì đó.

Võ vu minh đã gấp gáp đến mức phát điên, thế nhưng vũ thiên long lại chậm rãi đi về phía tử thi, trong lòng bàn tay thình lình bộc phát ra một đoàn linh khí ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm, vũ thiên long nét mặt âm trầm, dứt khoát vung tay, một kiếm hạ xuống liền chém rụng cánh tay phải của tử thi.

Phành!!! cánh tay rơi xuống đất.

Thấy tử thi vẫn không có động thái gì, cũng không mảy may nhúc nhích, lúc này vũ thiên long mới thở phào một hơi.

Vũ thiên long nhặt lấy bàn tay đầm đìa máu tươi kia lên, sau đó bước nhanh qua cái bia mộ, đi sâu vào bên trong động huyệt.

Vũ thiên long cùng đám người thiết trụ càng đi càng nhanh, không ai dám nói với ai một lời, nhìn thế nào cũng đều giống như đang bỏ chạy, không biết chạy được bao xa, chỉ thấy phía trước rốt cuộc đã xuất hiện ánh sáng, còn nghe thấy rõ ràng thanh âm tiếng nước chảy.

Bốn người lập tức mừng rỡ, liền biết rõ huyệt động bên dưới lòng đất này thông ra ngoài, chẳng qua, không biết huyệt động thông đến địa phương nào?.

Thế nhưng, đúng lúc này, mặt đất đột nhiên chấn động mãnh liệt, tựa hồ bên dưới có vật gì to lớn đang chầm chậm trồi lên.

" rắc rắc"

"chuyện gì xảy ra?".

Võ vu minh kinh ngạc không thôi, cảm thấy mặt đất của huyệt động giống như đang tự hành sụp xuống.

"hừ..hừ!".

Sau lưng thình lình truyền đến thanh âm quỷ dị, giống như có người đang rêи ɾỉ, lại giống như quỷ hồn đang rít gào, thậm chí là dã thú đang điên cuồng gầm rú.

Lại vang lên tiếng bước chân người, từng bước, từng bước dồn dập, một luồng khí tức rét lạnh tựa hồ thứ hơi thở băng giá từ sâu trong huyệt động truyền tới, giống như có sinh vật nào đó đang đuổi theo bọn hắn.

"không phải là cái tử thi kia sống lại, muốn chạy tới đoạt lại bàn tay của nó chứ?".

Thiết trụ nuốt vội một ngụm nước bọt, xoay người nhìn chằm chằm vào cái thạch động đen kịt phía trước mặt, cảm giác như có thứ gì đó đang thật sự đuổi theo.

"như vậy thì còn chờ gì nữa? chạy mau đi!"

Võ vu minh bị dọa cho dựng tóc gáy, lập tức hướng về phía nguồn sáng mà bỏ chạy.

Đám người vũ thiên long thấy vậy cũng đồng loạt chạy như điên ra ngoài, đột nhiên hắn cảm thấy cánh tay mà mình đang cầm khẽ nhúc nhích, lại phát ra từng đợt thanh âm quỷ dị khó hiểu, cơ hồ đang muốn giãy thoát.

Sau lưng, luồng khí tức rét lạnh càng ngày càng đến gần, giống như có người đang đuổi tới, thì thào nói chuyện bên tai hắn, một tay đã chụp vào đỉnh đầu vũ thiên long.

Thứ cảm giác bất an cứ thế dồn dập kéo đến, tựa hồ cỗ nguy hiểm kia là chiếc bẩy rập đã được đặt sẵn, chỉ chực chờ bọn hắn bước chân tiến vào.

Vũ thiên long vô thức kéo tay công tôn uyển, lao ra khỏi thạch động, lại không chần chờ mà trực tiếp nhảy xuống, từ trên cao rơi xuống đầm nước bên dưới một cái thác nước.

"phù phù!!".

Khoảnh khắc lao ra khỏi thạch động, luồng hàn khí đuổi theo sau lưng cũng lập tức biến mất, vũ thiên long tìm thấy công tôn uyển, lại cầm lấy tay nàng kéo lên khỏi mặt nước, cuối cùng cũng thở ra một hơi, tràng cảnh vừa rồi quả thực quá mức dọa người, nếu như chỉ chậm một khoảnh khắc thôi, e rằng luồng âm khí đó đã kéo ngược bọn hắn trở vào bên trong huyệt động.

Hai anh em võ vu minh, võ vu nam ngụp lặn một hồi cũng từ trong đầm nước trồi lên, thiết trụ bởi vì thân hình có phần hơi quá cỡ cho nên giờ phút này tỏ ra hết sức chật vật.

"đây là một chuyện cực kỳ khủng bố!".

Thiết trụ khuôn mặt xám như tro, khẽ lẩm bẩm.

Vũ thiên long đưa mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy tại vách đá có một cái thạch động, chiều cao bằng với một người trưởng thành, có lẽ vừa rồi bọn hắn đã nhảy ra từ trong thạch động đó lại theo thác nước mà rơi xuống đầm nước này.

"mẹ ơi… máu, máu!!".

Thiết trụ từ dưới nước nổi lên, lập tức hét dài kinh hoảng, sau đó điên cuồng bơi nhanh về phía bờ.

Vũ thiên long lúc này mới giật mình phát hiện, cả cái đầm nước này đều đỏ như máu, tản mát ra thứ mùi vị tanh hôi đến gay mũi, theo đó y phục trên người đều bị ngâm thành một màu đỏ.

Mà nước chảy từ trên vách đá xuống, không ngờ cũng là màu đỏ tươi, đây là một thác nước, bằng máu!!!

Vũ thiên long nhìn thấy cảnh tượng kia không khỏi rùng mình, hắn vội vàng kéo tay công tôn uyển, nàng lúc này cả người đã mềm nhũn, hai tròng mắt cơ hồ đều rớt ra bên ngoài.

"đây là nơi quỷ quái nào? không ngờ lại có nhiều máu như vậy, máu cũng biến thành thác nước, biến thành đầm nước, biến thành dòng sông, đây là âm tào địa phủ ư?".

Thiết trụ nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người ra, vắt hết huyết thủy trên quần áo.

Vũ thiên long đứng bên cạnh đầm máu, nhìn về phía xa xa, chỉ thấy có một tòa núi huyết sắc cao vυ"t đắm chìm trong mây, vách đá hiểm trở, quanh năm mây mù lượn lờ, một đầu thác nước từ trong mây mù cuồn cuộn chảy xuống, giống như sông máu từ trên chín tầng trời lửng lờ chảy xuống vậy.

Đỉnh núi huyết sắc đằng xa, có một tòa cung điện khổng lồ sừng sững, mặc dù chỉ lộ ra một góc phế tích tan hoang, nhưng cũng đủ khiến người khác tâm thần rung động, khiến cho người ta nảy sinh một loại ý niệm muốn cúng bái.

Thiết trụ nhìn thấy tòa cung điện trên đỉnh núi liền giật mình, xanh mặt không nói nên lời, trên ngọn núi hoang tàn vắng vẻ đó, không ngờ lại có một tòa cung điện viễn cổ, khiến cho người khác trong lòng tràn ngập chờ mong, mơ màng.

"trong tòa cung điện kia sẽ không có thêm ma quỷ gì nữa chứ? ta cảm thấy tòa cung điện này giống như một thứ không nên tồn tại, tựa hồ là đồ vật của một thế giới khác vậy".

Thiết trụ nheo mắt nhìn, sau đó run rẩy nói.

"cho dù chủ nhân của tòa cung điện này đã từng tồn tại, thì có lẽ cũng sớm chết từ lâu rồi, bằng không thì nó chẳng đến mức hoang tàn như vậy, giống như đã trải qua mấy trăm năm bão táp mưa sa".

Thung lũng này không ngờ nối liền từ hồng hoang sơn mạch đến tận huyết cốc, xuyên qua khu rừng chướng khí, tiến thẳng đến trung tâm sơn mạch.

Vũ thiên long nhìn về phía xa, quả nhiên nhìn thấy trong một mảnh khu rừng tràn ngập thứ ánh sáng ngũ sắc, tựa hồ ngàn vạn đóm lửa đang cố gắng nhảy múa nhìn thế nào cũng đều rất đẹp mắt, bất quá lại cực kỳ ma mị.

Mặc dù vũ thiên long không nhớ nhưng khí tức kia hắn đã từng trải nghiệm qua một lần, chính là cái lần vô tình rơi vào chiếc giếng sâu câu thông cùng với thăng long hoàng thành.

Xa lạ, cổ lão, tràn ngập mùi vị tuế nguyệt là những gì mà lúc này vũ thiên long có thể cảm nhận rõ nét nhất, cơ hồ là rêu phong mà không phải rêu phong, là bụi bặm mà không phải bụi bặm, nó như thể một địa phương được chắp vá bởi từng mảnh ghép viễn cổ.

Vũ thiên long chau mày, cảm thán nói thầm.

"khí tức này, ta cảm thấy vô cùng quen thuộc, hình như đã từng gặp qua đâu đó! núi tuyết kia, bóng lưng kia?.

Công tôn uyển từ trước đến giờ đều bị dọa cho hoa dung thất sắc, không nói được lời nào, một lúc lâu nàng mới dùng ánh mắt ảm đạm nhìn vạn vật xung quanh, mờ mịt nói.

"cung điện này hình như ta đã từng nghe qua, là xích quỷ cung của xích quỷ ma quân, vị hóa hư thứ sáu tồn tại!".

Công tôn uyển chỉ tay hướng phế tích nơi đỉnh huyết sơn, thần sắc mệt mỏi nói.

Vũ thiên long có chút giật mình, thứ nhất, hắn thực không ngờ công tôn uyển lại biết được nhiều chuyện đến như vậy, thời gian tiếp xúc mặc dù không gọi lâu dài nhưng chừng ấy đã đủ để hắn đưa ra cảm nhận nàng là người thông tuệ, so với tuổi đời hài tử cũng có thể xem như một cái kỳ tích, hiển nhiên công tôn uyển giống hắn, đều dành rất nhiều thời gian đọc qua cổ thư.

Thứ hai, từ trước đến nay vũ thiên long chỉ nghe nói quốc gia đại việt, thậm chí toàn bộ bách việt bao hàm xích quỷ tộc cũng chỉ có năm vị hóa hư cường giả từng xuất hiện, năm người kia sau tuế nguyệt lâu dài đều đã phi thăng, vậy còn vị hóa hư thứ sáu này rốt cuộc là ai?.

"xích quỷ ma quân! cái tên này rất có khí phách!".

Võ vu minh trầm ngâm.

"đi, chúng ta đi vào bên trong, nơi ở của một hóa hư đại năng hẳn có nhiều thứ tốt!".

Thiết trụ vừa nói vừa dẫn đầu đám người, hăng hái leo lêи đỉиɦ huyết sơn.

Hai huynh đệ võ vu minh, võ vu nam mặc dù nhát gan, thế nhưng có thể an toàn trải qua chừng ấy chuyện cũng khiến bản tâm bọn hắn cảm thấy vững tin hơn, vô hình chung mà trở thành một loại tín niệm, tai qua nạn khỏi, lúc này chính là giờ phút gặt hái thành quả, tín niệm với vận mệnh đồng thời cũng chính là một lần đặt cược tiếp theo.

Ngọn núi này không phải quá to lớn nếu như nhìn từ bên ngoài, nhưng từ đó lan tràn một loại khí tức sâm nghiêm khó bề xâm phạm dễ làm con người ta sinh ra nhụt chí, cơ hồ đã từng sừng sững trong sương gió, vững vàng qua bão táp tháng năm.

Bất quá, tàn tích phế cung kia lại cực kỳ khoa trương, cơ hồ chiếm trọn lấy ba phần diện tích ngọn huyết sơn, toàn bộ nằm về phía tây nơi vách đá cheo leo nhất, nép mình dưới lớp sương mù dày đặc lưng chừng núi, nhìn thế nào cũng đều giống như đang dán chặt bên trên vậy.

Lầu cao gác mái đã đổ nát không thành hình dáng, nhưng nương theo đó có thể dễ dàng hình dung ra quy mô cùng sự hoành tráng trước kia của nó.

Hai canh giờ qua đi, mặc dù chật vật nhưng ai nấy đều tỏ ra hứng thú, leo núi, công việc này quả thực tốn không ít công sức.

Một khoảnh sân rộng đã bị vụn ngói che lấp hết, phía trước có bức phù điêu tạc hai đầu toan nghê đằng vân giá vụ lại quỳ gối như đang triều bái một con thần điêu khổng lồ, thần điêu này đôi cánh dang rộng che kín tầng trời, bên dưới sơn hà bao la, ức vạn ánh mắt bá tánh cùng nhìn lên hướng thương khung.

Bức phù điêu này cực lớn, những họa tiết bên trên lại sống động như thực, cơ hồ vạn vật không phải được phác họa ra mà được dung nạp, đem lại cho người nhìn cái cảm giác mông lung bất định, thần điêu tạo hình gần giống với cánh lạc điểu mà vũ thiên long từng thấy qua bên bờ đông hải.

Bước chân vào bên trong cung điện, phía đại môn khép hờ đã bị mạng nhện cùng bụi bặm giăng kín, trên tấm biển sơn son thϊếp vàng có ghi dòng chữ đã ngã màu.

Xích quỷ cung.

Vừa nhìn vào ba chữ này đầu óc vũ thiên long bỗng nhiên quay cuồng, như thiên lôi nổ vang bên tai khiến thân thể hắn không tự chủ được mà lảo đảo lùi lại phía sau, rơi xuống mấy bậc thềm mới dần dần ổn định được thân hình.

"đạo vận!!".

Vũ thiên long khuôn mặt âm trầm kinh hãi hét lên một tiếng, sau đó không tiếp tục nhìn nữa mà lách mình đi qua đại môn, tiến vào bên trong.

Người sở hữu tiên căn rất nhạy cảm với đạo vận.

Chính điện có mười tám cây cột lớn đen nhánh làm bằng tinh thiết cắm chặt trên nền đá hoa cương, cơ hồ chống đỡ cho toàn bộ kiến trúc, phía trước một chiếc hoàng kim vương tọa lộng phủ rèm che, khí thế sâm nghiêm, nhìn thế nào cũng đều giống với cung điện của một bậc đế vương, bất quá, khung cảnh tiêu điều vắng lặng, chỉ có bụi mờ che phủ cùng thứ ánh sáng mờ mịt phát ra từ trên cây trường minh đăng khiến cho người đối diện cảm giác không mấy thoải mái.

Lúc này, bàn tay được chặt xuống từ trên người tử thi, được vũ thiên long giấu trong tay áo bỗng nhiên chuyển động, cũng không phải chuyển động đơn thuần, mà là một loại run rẩy, phảng phất còn nghe được thanh âm gào thét thê lương khiến cho vũ thiên long cũng đều thoáng qua chút cảm giác bất an.

Bàn tay này ướt đẫm bởi máu tươi, trong máu lại tràn ngập một luồng lệ khí âm hàn, màu sắc huyết dịch mặc dù cũng là màu đỏ, nhưng trong màu đỏ lại có những đốm đen nhỏ li ti xen kẽ.

"đây quả thật là bàn tay của một vị hợp đạo đại năng, rốt cuộc là người nào đã gϊếŧ chết vị đại năng này? thậm chí còn chôn vùi ở trong thạch động dưới mặt đất".

Vũ thiên long không dám trực tiếp đυ.ng vào cánh tay dính máu kia, sợ rằng sẽ trúng phải lời nguyền.

Công tôn uyển đang đảo mắt nhìn khung cảnh khắp nơi lúc này nàng mới mở miệng hỏi.

"làm sao ngươi biết đây là cánh tay của một vị tu sĩ hợp đạo kỳ?".

"trong máu ẩn chứa mùi vị đạo nguyên dày đặc".

Vũ thiên long vừa nói vừa dùng linh khí " định khí ngự vật " nâng bàn tay lên, đi đến bên cạnh công tôn uyển, đột nhiên, một giọt huyết dịch từ đó rơi xuống nền đá hoa cương.

"xì!!! xì!!".

Toàn bộ những tấm đá hoa cương được ốp lát bên trong chính điện đều đồng loạt sôi trào lên, toát ra một đám bong bóng khí, giống như đá vôi bị ném vào nước, đây chính là năng lượng ẩn chứa bên trong một giọt huyết dịch của hợp đạo tu sĩ, có thể khiến cho vạn vật bị hòa tan.

Thế nhưng, thời điểm một giọt huyết dịch từ bàn tay chảy ra, chiến thần đỉnh bên trong cơ thể vũ thiên long giống như ngửi được mùi máu, lập tức trở nên chấn động, không ngừng phát ra tiếng vang, tựa hồ muốn xé nát thức hải hút hết máu tươi trên bàn tay này, thậm chí ngay cả đại việt tôn tiên kinh cũng tự hành chuyển động, giọt huyết dịch vừa mới rơi xuống liền bốc hơi, hóa thành tinh nguyên, theo vòng xoáy thôn phệ đi vào bên trong thân thể vũ thiên long.

Vũ thiên long biết rõ trong bàn tay này ẩn chứa huyết khí vô cùng khổng lồ, một khi để đại việt tôn tiên kinh tự do hấp thu nó, căn bản sẽ không dừng lại được, đến lúc đó, bản thân hắn nhất định sẽ bị lực lượng huyết khí này khiến cho bạo thể mà chết.

Một giọt tinh huyết của hợp đạo tu sĩ, còn ẩn chứa huyết khí nồng hậu hơn xa so với tổng số huyết khí trong cơ thể vũ thiên long hiện tại, huống hồ trong cái tay này đâu chỉ có một giọt huyết dịch.

Vũ thiên long liền cất bàn tay đi, ngồi xếp bằng tại chỗ dùng tiên mệnh ấn ký áp chế chiến thần đỉnh cùng đại việt tôn tiên kinh xuống.

Lúc này thiết trụ bỗng nhiên cười lớn, hắn vừa cười vừa lẩm bẩm một mình, hai mắt nhìn ra xa xăm, trong mắt tựa hồ mang theo minh ngộ, thanh âm kia không phải của hắn.

"ta tỉnh..cũng nhìn thấy rồi, chỗ kia..vị kia nhân hư kỳ chém xuống một đạo phân thân ném vào thời không chi môn..vô tận năm tháng ở luân hồi trong kia đi tìm bản chất thế giới này..đạo phân thân dưới dài dòng buồn chán cuối cùng đi đến trảm thần..hắn thất bại mới tạo ra ta..đặt xích quỷ!".

Thanh âm tang thương đi theo một tiếng cười dài mệt mỏi, thân hình thiết trụ run rẩy dữ dội.

"ngươi lảm nhảm cái quỷ gì vậy?".

Đám người vũ thiên long nhìn thiết trụ bằng ánh mắt khó hiểu.

"nhìn đi!!".

Thiết trụ mơ màng chỉ tay lên phía trước, nương theo phương hướng có thể nhìn thấy một bức tranh được treo ngay ngắn bên trên hoàng kim bảo tọa.

"thi sơn huyết hải đồ!!".

Tại đó có câu đối đỏ được viết bằng máu tươi, qua tuế nguyệt đều đã trở màu đen đậm, từ đó khí thế quay cuồng, tựa hồ cất giấu bên trong là cả hùng tâm tráng khí một đời người, như thể lời tự thán, một bản anh hùng ca không có tiêu đề, không mang chủ đích.

Bức tranh này vẽ cảnh núi non, sông nước, bất quá sơn hà đều đắm chìm trong xác chết, nơi nơi thi thể chồng chất, thậm chí còn cao hơn một ngọn núi, máu huyết chảy thành sông, bầu trời hôn ám, ngay cả đại địa cũng là một màu đỏ sậm.

Đến lúc này đám người vũ thiên long đều riêng phần mình hít vào một ngụm khí lạnh, cảm giác như có một luồng hơi thở băng hàn đang chạy dọc sống lưng, khiến thân thể bọn hắn không tự chủ được mà cùng run lên bần bật.

Bức kia thi sơn huyết hải viết.

Hoa hạnh, hoa đào, hoa sen đỏ.. năm kia xuống núi đạo sĩ gia..năm sau hài đồng sang nhà hỏi..ở lại hay đi đạo sĩ gia?.

.....

Main bá; hậu cung hữu dụng; nvp có não; tình tiết không máu chó; không buff quá đà; cốt truyện đặc sắc tại #tới dị giới làm tiểu bạch kiểm. tới dị giới làm tiểu bạch kiểm