Chương 37: Ăn vạ

Mặc dù cát và nước cùng tổn tại, nhưng thị trấn dưới chân núi quá hoang tàn, tấm biển khổng lồ ở cổng làng nhìn từ phía xa giống như một con quái mặt màu xanh có răng nanh, Nguyễn Sao có chút tò mò về việc sẽ như thế nào nếu thị trấn nhỏ này đang gấp rút trở thành danh lam thắng cảnh sẽ tuyên truyền ra sao.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy tấm biển được đánh dấu đặc biệt bằng phông chữ nghệ thuật lộng lẫy: “Death Town: The Awakening of the beast filming base.’

Nguyễn Sao nhớ tới bộ phim kinh dị đề tài cướp mộ ra rạp vào năm trước, hình như nó được quay ở Thanh Hải, hóa ra những cảnh đó lại được quay ở đây.

Cô chụp mấy tấm ảnh, cảnh tượng nổi tiếng với hiệu ứng đặc biệt trong phim không có gì đáng chú ý, chẳng trách trấn nhỏ này không nổi tiếng được, thực tế nó cũng chẳng có gì đặc biệt, thị trấn nhỏ tựa như cố tình làm cho mình trở nên cũ kỹ.

Xe tiến vào làng Bố Đạt, Nguyễn Sao bắt đầu tìm chỗ ở, cô tìm kiếm tất cả các ứng dụng lớn nhưng cũng không tìm thấy phòng, các khách sạn và nhà nghỉ được chuyển đổi từ nhà riêng của người dân không được tải lên, gần như không tìm thấy căn phòng nào.

Triệu Mặc bình tĩnh dừng xe, kiên nhẫn chờ ngón tay cô chọc chọc màn hình.

“Thích nơi nào không?”

Nguyễn Sao nhíu mày, gấp đến độ đỏ mặt: “Không, không có…tôi tìm khắp nơi rồi, thay đổi ba bốn ứng dụng nhưng phòng tìm được duy nhất hiện tại đang đóng cửa!”

Cô sốt ruột đến mức không thở nổi, một phần do ngồi trên xe lâu nên cảm thấy ngột ngạt, đau đầu.

Nguyễn Sao đặt điện thoại xuống, xoa huyệt thái dương, “Trách tôi không suy nghĩ kỹ càng…”

“Vậy để tôi đi tìm.” Triệu Mặc nói.

Nguyễn Sao gật đầu, cô tựa lưng vào ghế, tiếp tục cảm thấy đầu choáng váng.

Cửa xe mở ra rồi đóng lại, Triệu Mặc xuống xe gọi điện thoại, lúc quay lại, trên mặt anh nở nụ cười: “Tìm được rồi.”

Nguyễn Sao ngơ ngác nheo mắt, nghe anh nói, cô lập tức mở mắt ra, không thèm quan tâm đến mình đang khó chịu, hỏi anh: “Tìm được chỗ ở rồi sao?”

Triệu Mặc chỉ vào mấy điểm trắng trên sườn núi: “Ở đó.”

Từ đây lên đó cũng phải mất ít nhất hai tiếng lái xe, nhưng cũng may họ có thể đến đó trước khi mặt trời lặn xuống núi, nếu không, chỉ bằng mấy cột đèn rải rác bên đường, mà không biết chúng có hoạt động hay không, họ thậm chí còn không tìm được lối đi ra ngoài.

Vách đá rồng ở sườn núi Bố Đạt La giống địa hình núi Yadan hơn là sự hoang tàn dưới chân núi, môi trường địa lý độc đáo khiến tự nhiên ở nơi đây trông giống như một trại sao hỏa trên trái đất.

Đường đi lên không dễ đi, đầy ổ gà lồi lõm, chiếc xe địa hình chắc chắn sẽ bị xóc nảy khi lái xe.

Thỉnh thoảng có mấy đàn cừu nhỏ ở hai bên đường, nhưng không nhìn thấy người chăn cừu.

“Kia là cừu hoang sao?” Nguyễn Sao hỏi.

Vừa dứt lời, xe giống như va phải thứ gì đó, phát ra tiếng nổ.

Triệu Mặc phanh gấp.

Nguyễn Sao không thắt dây an toàn nên cả người nghiêng về phía trước, thân trên trực tiếp áp vào trước đầu xe, trán đỏ bừng vì va chạm.

“A…” Nguyễn Sao kêu lên, vừa sợ vừa đau.

Triệu Mặc nắm chặt vô lăng, vẻ mặt nghiêm túc, anh nhìn chằm chằm đám người đang chậm rãi đi về phía trước từ phía sau những tảng đá và cỏ dại hai bên đường, họ đang tạo thành một hình tứ giác, từ từ vây quanh chiếc xe.

“Đừng sợ, em ngồi trong xe, chờ tôi lấy thuốc đỏ xoa cho em.”

Người đàn ông cầm đầu đeo kính râm đi về phía trước khoảng hai ba bước, “Ra ngoài!” Hắn vỗ mạnh vào cửa sổ xe.

“Triệu Mặc.” Nguyễn Sao nắm chặt cánh tay anh, “Anh đừng xuống! Chúng ta mau đi thôi, anh lái xe đi.”

Không đi được.

Vài người còn lại đứng trước đầu xe, hiển nhiên không cho bọn họ đi qua.

Triệu Mặc vỗ nhẹ tay cô giống như an ủi, hạ cửa kính xe xuống, “Có chuyện gì không?”

Có tổng cộng bốn người, ba người đứng trước xe, một người lùn, hai người còn lại không có bao nhiêu cơ bắp, tóm lại thì ba người này không gây ra trở ngại gì quá lớn.

Trong khi đặt câu hỏi, anh âm thầm đánh giá mức độ mấy người này nhào tới đến đâu, đồng thời tính toán khả năng thành công nếu thực sự đối đầu trực tiếp.

“Xe của mấy người tông vào cừu của tôi, chẳng lẽ không xuống xe bồi thường?”

Người đàn ông lực lưỡng lôi ra một con cừu nhỏ nửa chết nửa sống dưới hầm xe.

Hóa ra là ăn vạ.

Đàn cừu đi cách đường chính khoảng 3-4 mét, nếu như thật sự đâm phải một con cừu lành lặn, những người nay có lẽ đã không mai phục gần đó rất lâu chờ nạn nhân xuất hiện, cầm một con cừu chết như rác rưởi xuất hiện ở đây.

Nếu một mình thì không sao, nhưng ghế phụ vẫn còn một người.

Triệu Mặc đè nén cơn giận, vẻ mặt ngưng trọng: “Bao nhiêu tiền?”

“Năm mươi nghìn.”

Con cừu giá 5000 nghìn, độn lên gấp 10 lần.

“Đắt như vậy sao? Không đến giá đó.” Triệu Mặc nói.

“Cừu thuần chủng của tổ tiên nhà chúng tôi, chuyên dùng để lai giống.” Người đàn ông thô kệch liếc xéo: “Không đưa được tiền ra thì xuống xe!”

“Có tiền!” Nguyễn Sao vội vàng nói: “Chúng tôi sẽ trả!”

So với việc ra bên ngoài thì có thể dùng tiền giải quyết thì giải quyết, hơn nữa 50 nghìn này đâu phải mua mạng con cừu, rõ ràng là để mua mạng của hai người.

Triệu Mặc ngước mắt lên, bình tĩnh xen vào: “50 nghìn, không thể.”

Đôi mắt đen nhánh của anh tối sầm, anh siết chặt tay, khóa chặt vai phải hơi lệch của người đàn ông cao lớn trước mặt, trên vai có một vết sẹo, là điểm phá lực cực kỳ tốt.

Nguyễn Sao cau mày, hạ giọng, “Triệu Mặc, bỏ đi.” Cô giật ống tay áo của anh.

“Ha ha ha ha ha! Triệu Mặc, cậu có bạn gái liền không nhận ra chiến hữu cũ à?”

Người đàn ông tháo kính râm, cười nhạo nhìn người quen cũ trong xe đã sẵn sàng ra trận.