Chương 36: Độ nóng

Triệu Mặc không chắc mình có thể nhận được câu trả lời khẳng định từ cô hay không, nhưng điều đó cũng không gây cản trở cho ảo tưởng lạc quan của anh.

Nếu Nguyễn Sao có thể dễ dàng thốt ra câu: nghĩ đến anh, vậy thì anh thực sự có cơ hội.

Đôi mắt anh phản chiếu rõ ràng ánh mắt lảng tránh của người phụ nữ, bình tĩnh lại sau khi chìm vào du͙© vọиɠ, con ngươi xen lẫn sự bối rối và mong đợi, sự rụt rè và nghiêm túc thường thấy trên khuôn mặt của những người trẻ tuổi mới bắt đầu yêu được tái hiện lại một cách bất ngờ trước mặt người đàn ông trưởng thành.

Nguyễn Sao ngừng cười, nghiêm túc nhìn anh.

Có, đương nhiên có anh.

Cô thích không rõ ràng, như thể nó đã được xác định từ lần đầu hai người gặp nhau, yêu từ cái nhìn đầu tiên có lẽ hơi vô lý trên thực tế nhưng làm sao có thể bỏ lỡ một người nếu đã có duyên gặp nhau.

Lần quyến rũ đêm mưa đó không phải một vai diễn trong vở kịch của cô, rõ ràng nó là màn diễn đôi với anh.

Anh cũng sẽ khó chịu nếu cứ mãi không nhận được đáp án.

“Có anh!” Cô nắm chặt tay Triệu Mặc, đặt lên bên ngực trái vẫn đang lộ ra ngoài của mình, nhịp tim dưới làn da ấm áp đập nhanh hơn, “Anh có nghe thấy câu trả lời của nó không?”

Triệu Mặc nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, cố gắng tìm kiếm những biểu cảm trêu chọc thường thấy trên khuôn mặt cô.

Nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp, quyến rũ đó lại rất nghiêm túc, ngoan cố nhìn anh chằm chằm.

“Nghe thấy.” Triệu Mặc cười, sau này anh sẽ đi cùng cô đến bất cứ nơi nào cô muốn đi, chỉ cần trong lòng cô có anh, như vậy mỗi lần anh lại có thể đến gần cô hơn một chút.

Qυầи ɭóŧ ướt đến mức không thể mặc được nữa nên Nguyễn Sao bỏ vào túi nilon, ném vào thùng rác, chậm rãi leo lên ghế sau thay cái mới, chỗ còn lại để Triệu Mặc xử lý đống lộn xộn trên xe.

Cửa xe mở rộng để tản bớt mùi, vết nước trên ghế và gầm xe cứ lau đi lau lại, bắp chân của Nguyễn Sao đau nhức, cô nằm nghiêng ở ghế sau, cắn túi hạt dẻ Triệu Mặc đã bóc vỏ, giống như bà chủ nhìn anh bận rộn làm việc.

Cô đột nhiên tìm được một từ để miêu tả anh.

Hiền huệ.

Một người đàn ông lực lưỡng với bờ vai rộng gần gấp đôi cô ngồi xổm lau đệm ghế, rõ ràng đây là xe của cô, nhưng cô lại biến thành một chưởng quầy vô trách nhiệm.

Ngoài mối quan hệ tiền bạc giữa hai người thì Triệu Mặc đảm nhiệm rất nhiều chức vụ, nào là đầu bếp, tài xế, vệ sĩ, bạn giường, cùng ăn cùng nghỉ, một tháng 30 nghìn tệ quả thực là một bản hợp đồng không bình đẳng đối với anh, cô muốn gia hạn phí bổ sung cho đến khi chết.

Triệu Mặc dựa vào cửa xe hút một điếu thuốc lá, rít vài hơi, những tia lửa yếu ớt bắn ra từ đầu ngón tay, rơi chính xác xuống dưới chân anh, anh nhấc chân lên nghiền nát nó, sau đó nhanh nhẹn lên xe, người phụ nữ đã mặc quần áo chỉnh tề, nghiêm chỉnh ngồi ở ghế phụ.

“Đi thôi.” Giọng nói của anh mang theo ý cười.

Giọng nói điện tử của nữ chuyển định vị đến núi Bố Đạt La, Nguyễn Sao cười tủm tỉm nghiêng người dựa gần chỗ ngồi của anh, “Vất vả rồi.”

Vùng đất đỏ vàng, bầu trời xanh không có mây, những gò đất nhấp nhô được kết nối bằng dấu chấm, ba danh lam thẳng cảnh đặc sắc ở Thanh Hải: sa mạc Gobi không có người ở, rừng núi nguyên sinh tự nhiên và đồng cỏ dài bất tận, càng đến gần dãy núi Bố Đạt La thì vùng đất càng trở nên nghèo nàn.

Điều này khác hoàn toàn với việc ngắm nhìn nó từ phía xa.

“Triệu Mặc, có phải anh đi sai đường rồi không?”

Triệu Mặc chỉ vào biển báo màu xanh bên phải đường cao tốc, khoảng cách đến thôn Bố Đạt là 30km.

Không sai đường.

“Rõ ràng thứ tôi nhìn thấy là núi non nước xanh, nhưng sao càng đến gần lại càng hoang vu thế này?” Nguyễn Sao hạ cửa sổ xe xuống, ngoài cửa sổ, mùi đất hơi ám khói.

“Bố Đạt La là như vậy, thôn mạc dưới ngọn núi quanh năm khô hạn, mười năm trước chính quyền địa phương đã xây dựng một công trình trên núi để dẫn nước xuống, nếu không dân ở đây còn phải xách chai nước đi vào sâu trong núi lấy nước.”

Nguyễn Sao quay đầu nhìn anh, thầm vỗ tay trong lòng: “Anh biết nhiều thật.”

Anh còn kiêm thêm một công việc nữa——hướng dẫn viên chuyên nghiệp.