Chương 15: Thôn Phong Mẫu

Điểm đến là thôn Phong Mẫu, ở phía nam núi Tô Ha, ngôi làng xinh đẹp nằm biệt lập dưới những ngọn núi phủ tuyết này mới chỉ được phát triển trong những năm gần đây, sau khi được quảng bá, nó đã trở thành “Thụy Sĩ thu nhỏ” của Trung Quốc.

Vào mùa du lịch, thật khó để tìm được một nhà nghỉ B&B có view đẹp nhất ở đây, giả cả cũng bằng một nửa số tiền lương của Nguyễn Sao.

Nhưng hiện tại đang mùa ế khách, Nguyễn Sao dễ dàng giành được phòng với mức ưu đãi giảm 30%.

Xe việt dã dừng ở bãi đỗ xe đầu làng, đường trong thôn không quá bằng phẳng, có nhiều ngã rẽ, ông chủ nhà nghỉ đã nói sẽ lái xe tới đón bọn họ.

Nguyễn Sao xách bình giữ nhiệt đứng ở một bên, ngược lại mỗi tay Triệu Mặc xách một cái vali, sau lưng còn đeo một cái cặp.

Nguyễn Sao vốn định chia sẻ với anh, kết quả bị người đàn ông từ chối, cô bĩu môi, tốt nhất không nên để cô giúp, dù sao thì người mệt cũng không phải cô.

Đợi chưa đến mười phút, một chiếc xe tải ì ạch, ọp ẹp chạy trên con đường làng.

Người đàn ông mặc áo khoác hào hứng vươn tay ra ngoài cửa sổ, hô to: “Chào mừng hai người!!! Các vị khách phương xa!”

Khi xe dừng lại, tài xế nhảy xuống xe, là một thanh niên Tây Tạng da ngăm đen, nhiệt tình đi về phía trước, cười toe toét với hai người: “Xin lỗi, tôi đến hơi muộn.”

Cậu cầm lấy một chiếc vali từ tay Triệu Mặc, đặt vào xe, “Lát nữa chúng ta trực tiếp quay về nhà nghỉ, hai người có thể gọi tôi là A Cống, Cống trong tiếng Tạng có nghĩa là băng và tuyết, bởi vì tôi sinh ra vào mùa đông ha ha ha ha.”

A Cống là người nói rất nhiều, mặc dù nói tiếng phổ thông không thuần thục lắm nhưng suốt dọc đường, cậu hầu như không ngừng nói.

Cậu phàn nàn: “Mùa này ế khách quá, tuần này tôi mới chỉ đón ba đoàn khách, ôi trời —— thật sự không kinh doanh được gì, thịt bò Tây Tạng cũng không bán được.” Mấy câu cuối cùng dùng ngôn ngữ địa phương.

Triệu Mặc đáp lại cậu mấy câu.

A Cống hơi phấn khích, người đàn ông cao lớn này có thể hiểu được tiếng Tây Tạng, “Anh là người Tây Tạng à?”

“Không phải, trước đây tôi học được vài câu từ người khác.”

“Ha ha ha, đúng là duyên phận.” A Cống cười nói, không ít du khách tới đây du lịch vì thích văn hoá Tây Tạng, một số ít thích tiếng Tây Tạng nói lưu loát tiếng Tây Tạng gần bằng người dân bọn họ.

Nhà nghỉ của bọn họ cách cổng thôn xa nhất nhưng lại gần đỉnh Lar Berg nhất, đây cũng là lý do khiến nơi đây đắt đỏ và khó đặt phòng.

Nhà trọ cho khách du lịch là nhà riêng của người dân Tây Tạng, có sân và toà nhà chính cao 4 tầng. Tầng trên cùng được cải tiến đặc biệt thành phòng cửa kính ngắm phong cảnh, ngoài ra còn có kính viễn vọng dùng để ngắm “nhật chiếu kim sơn”.

Sau khi cất hành lý, hai người đi vào sảnh chính, trà bánh đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn gỗ trong sảnh, hương thơm toả khắp bốn phía, một cô gái mặc áo Tây Tạng cầm hai cái bát nhỏ đi tới.

Mặt cô ấy đỏ bừng, nói: “Đây là sữa chua làm từ sữa bò Tây Tạng của chúng tôi, hai người có thể nếm thử.”

Nguyễn Sao mỉm cười cảm ơn, múc một thìa đường to bỏ vào trong bát, lúc mới đến đây cô mua một ít sữa chua của nhà khác bán ở ven đường mà quên thêm đường, suýt nữa chua đến mức đau răng.

A Cống đi tới nắm tay cô gái, nói vài câu, người phụ nữ gật đầu rồi quay lại phòng bếp.

“Tôi bảo vợ tôi mang ít bánh cho hai người ăn.” Cậu nói: “Hai người ăn sữa chua trước đi.

Truyền thống của người Tây Tạng là chính điện được trang trí đẹp mắt, bài trí hoa lệ, trong đó có một số tượng Phật, Tùng Tán Cán Bố, Văn Thành công chúa, chúng được khảm vàng kết hợp với những bức tranh rực rỡ trên tường, ngoài ra bên cạnh còn có bức ảnh phong cảnh Potala.

Nguyễn Sao nhìn thấy A Cống và người phụ nữ kia trong bức tranh, bọn họ mặc áo choàng Tây Tạng, nở nụ cười giản dị.

Nhưng bên cạnh người phụ nữ có một người đàn ông nữa, rất giống A Cống, nhưng cao hơn một chút.

A Cống ngồi xuống, chỉ vào bức ảnh, “Bức ảnh này chụp lúc chúng tôi đến cung điện Potala, người đứng bên phải là anh trai của tôi.”

“Anh trai tôi đã lên thành phố làm việc, hiện tại chỉ có hai người chúng tôi ở nhà, tôi còn phải chăm sóc vợ chúng tôi nữa.” Vẻ mặt anh ấy bình tĩnh, hoàn toàn không cảm thấy lời mình nói “gây sốc như thế nào”.

Nguyễn Sao uống một nửa cốc sữa chua, suýt nữa thì bị sặc, cô che miệng ho khan mấy tiếng, Triệu Mặc vỗ nhẹ lưng cô giống như đang trấn an cô, để cô bình tĩnh lại.

A Cống phản ứng lại, cười lớn, đỡ trán: “Xem tôi nói cái gì này…”

“Thật ra người Tây Tạng chúng tôi xảy ra tình huống như vậy từ lâu rồi, chị em một nhà lấy một người hoặc anh em lấy một người, điều đó có nghĩa là điều kiện sinh hoạt được cải thiện, mọi người được tiếp xúc với cuộc sống hiện đại, cho nên rất nhiều gia đình nghèo khó kết hôn như vậy để tiết kiệm tiền.”

Nguyễn Sao không tự chủ được mà nhìn bức ảnh chụp chung được phóng to, cô ngạc nhiên khi nghe A Cống nói. Triệu Mặc thu hết mọi cử chỉ của cô vào trong mắt, anh mỉm cười, lau vết sữa chua dính trên cằm cô.

—— vạch phân cách ——

(:з” ∠) Lúc ấy Tiểu An đi du lịch gặp một đôi anh em người Tây Tạng, trong đó anh trai cưới hai người vợ (còn là chị em ruột ), mà mẹ của hai anh em này cũng lấy hai người chồng ( anh em ruột ), cũng chính là hai anh em cùng cha và chú.

Ngạc nhiên thật…

Nhưng nghe nói đây là một chuyện rất bình thường, gia đình nào có điều kiện không tốt sẽ xuất hiện tình huống cùng vợ cùng chồng~