Chương 10: Ba mươi nghìn, anh đi cùng tôi

Anh đen mặc, nhấc cô ra khỏi lòng ngực mình.

Hai người tách ra không vui, lần này Triệu Mặc không ôm cô lên, anh cũng không biết mình tức giận vì điều gì, có lẽ vì anh ở trấn nhỏ này lâu rồi nên bản thân cũng trở nên bế tắc, nhưng chuyện nam nữ trưởng thành tôi tình anh nguyện trong trò chơi du͙© vọиɠ này không ai phải chịu trách nhiệm với ai.

Tại sao anh lại muốn ép Nguyễn Sao phải lựa chọn?

Máu nóng dâng trào mấy ngày nay cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Triệu Mặc không hề nhận ra mình giống như một chàng trai ngây thơ gặp phải một nữ cặn bã bội tình bạc nghĩa khiến anh đa sầu đa cảm, lo được lo mất.

Ngày hôm sau anh dậy rất sớm, phương Bắc mặt trời mọc muộn, khi anh bê hộp số đã sửa tối hôm qua ra sân thì chân trời vẫn còn tối.

Nhìn cửa sổ căn phòng trên tầng hai, rèm cửa kéo kín mít, cô vẫn chưa dậy.

Động tác của Triệu Mặc bất giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ngay cả anh cũng không phát hiện, thậm chí khi đặt dụng cụ xuống, tay anh cũng nhẹ nhàng.

Anh sửa xe cho cô xong, kiểm tra mấy lần, trạng thái nghiêm túc gấp mấy lần so với những lần anh sửa xe trong mười năm qua, anh không muốn cô đi được nửa đường xe đột nhiên chết máy hay xảy ra chuyện gì đó.

Phong cảnh trên đường vòng đai quả thực không tệ, nhưng có một vài khu vực không có người ở, thậm chí còn không có nhà trọ hay dịch vụ, lái xe vài tiếng mới thấy vài người dựng lều bán đồ ven đường.

Triệu Mặc đột nhiên lo lắng cho sự an toàn của Nguyễn Sao.

Cô đi một mình, mối nguy hiểm không chỉ là những vấn đề khác nhau mà cô gặp phải khi lái xe mà còn là những rủi ro không lường trước được của những người xa lạ hay sói hoang xuất hiện ở những khu vực không người.

Nguyễn Sao ngủ không ngon giấc, nửa đêm và rạng sáng tỉnh lại một lần, trong lúc cô còn lặng lẽ mở hé cửa, lén nhìn Triệu Mặc nằm dưới lầu, tư thế của anh không thay đổi, quay mặt vào trong giống như lúc cô rời đi.

Sau khi thức dậy, mắt cô đen sì, dáng vẻ uể oải.

Triệu Mặc đợi ở dưới lầu, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt hơi tái.

“Đi sao?” Anh hỏi.

“Ừ.” Nguyễn Sao gật đầu, cô lấy điện thoại ra, “Sửa xe hết bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho anh.”

Bọn họ thậm chí còn không lưu lại phương thức liên lạc của nhau.

“Không cần.”

Sợ Nguyễn Sao hiểu lầm, Triệu Mô bổ sung thêm: “Cứ coi như tôi giúp cô.”

Nguyễn Sao không trả lời, lần này cô trực tiếp lấy tiền mặt trong túi ra, đếm mười mấy tờ tiền rồi nhét vào tay anh, cô tra qua trên mạng, giá sửa hộp số xe ô tô xấp xỉ cừng đó.

Khoảnh khắc đưa tiền đồng nghĩa với việc mối quan hệ mong manh và kỳ lạ của hai người chính thức kết thúc, tâm trạng của Nguyễn Sao đột nhiên u ám, cô đè nén chua xót, bước nhanh qua người Triệu Mặc.

Mở cửa xe, Nguyễn Sao ngồi lên, ghế da đã được lau sạch sẽ, ngay cả hộc đựng đồ trên bảng điều khiển trung tâm cũng đã được sửa.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, gượng cười với người đàn ông, vẫy tay, lái xe rời khỏi sân nhà anh.

Để lại khung cảnh vắng vẻ.

Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy hạt cát vàng dưới gầm xe của cô nữa thì Triệu Mặc mới thu hồi ánh mắt, anh nở nụ cười tự giễu, quay lại căn phòng mà hai người chỉ mới ở trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Cô chỉ ở đây chưa đến ba ngày nhưng khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của cô.

Quần áo vương vãi khắp nơi, chai lọ trong túi mà anh không hiểu nổi, còn cả dây tai nghe bị thắt nút.

Bây giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết của cô nữa.

Có lẽ mấy tờ tiền trong tay anh là bằng chứng chứng minh đã từng gặp cô, là dấu vết duy nhất mà cô để lại.

Triệu Mặc đi xuống lầu, nhìn vết xe trong sân, anh có thể dễ dàng tìm ra vết xe nào do cô để lại.

Anh hơi hối hận vì đã để cô rời đi như vậy.

Tiếng phanh xe——

Chiếc xe địa hình quen thuộc đậu ở lối vào.

Người phụ nữ nhảy xuống xe, tiến lên, bổ nhào vào trong lòng ngực Triệu Mặc.

“Triệu Mặc!”

Tim Triệu Mặc đập loạn xạ, anh gần như ngừng thở.

“Anh đi cùng tôi được không ——”

“Tôi cho anh ba mươi nghìn, anh chơi với tôi một tháng!” Người phụ nữ vùi vào trong lòng ngực anh, giọng nói tràn ngập phấn khích.

Triệu Mặc chậm rãi hoàn hồn, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, dừng một lúc rồi mới hỏi: “Ba mươi nghìn?”

“Vậy…Năm mươi nghìn! Anh đi cùng tôi được không?”

Đây là vấn đề tiền bạc sao? Triệu Mặc cười lạnh.

Anh bị chọc tức rồi.