Chương 9: Buông tha cho tôi đi

Giữa hai người tràn ngập hơi nóng, lâu lắm rồi cô không ngồi ăn cơm mặt đối mặt quanh bàn.

Cô cầm chiếc thìa, không nhịn được mà nói với Triệu Mặc đang chuẩn bị đứng dậy: “Cảm ơn anh.”

“Không cần.” Anh lạnh lùng nói.

Sau đó anh rời khỏi bàn, đi đến khu làm việc.

Nguyễn Sao ngồi đợi ở sảnh rất lâu, nhưng cánh cửa kia cố tình không chịu mở ra, đến khi cô dựa lưng vào ghế sô pha ngáp lần thứ ba, cô mới nghe thấy người đàn ông chậm rãi đến gần, sau đó nhìn cô từ trên cao xuống.

“Đi ngủ.”

“Ngủ ở đâu?” Nguyễn Sao ngước mắt nhìn anh, cố ý hỏi.

Triệu Mặc siết chặt tay, môi mím thành một đường thẳng, “Lên lầu ngủ.”

Làn da màu đồng của người đàn ông mướt mồ hôi dưới ánh sáng, anh vừa mới ra khỏi chỗ sửa xe, chưa kịp thay quần áo, cơ bắp cường tráng của anh căng phồng, cơ bắp trên hai cánh tay tạo thành những vòng cung cường điệu, cơ ngực và cơ bụng dính chặt vào chiếc áo ba lỗ màu xám bị tẩy đến trắng bệch.

Tai Nguyễn Sao đỏ ửng, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Vậy khi nào anh lên trên ngủ?”

Ánh mắt của cô quá thẳng thắn, lúc che giấu đã quá muộn, bị người đàn ông nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt của Triệu Mặc tối sầm, cứng ngắc hỏi: “Cô muốn ngủ với tôi?”

Nguyễn Sao chắc chắn câu hỏi lúc này của anh không hẳn là một câu hỏi, mà giống như muốn nói: cô chỉ muốn ngủ cùng tôi mà thôi.

Cô chột dạ cúi đầu xuống, im lặng một lúc lâu mới thốt ra một từ: “Muốn.”

Bất chấp tất cả.

Triệu Mặc bực bội giơ tay lên, mái tóc trên trán bị anh vuốt ra sau, gân xanh trên trán nổi lên từng cái một.

Anh cúi xuống, ôm cô, khiêng cô trên vai, trực tiếp đi lên phòng ngủ trên tầng hai.

“A!” Nguyễn Sao hoảng sợ: “Buông ra, buông ra!”

Anh không định cưỡиɠ ɧϊếp cô đó chứ?

Cưỡиɠ ɧϊếp?

Mặc dù nghe có vẻ hơi đau nhưng dường như càng kí©h thí©ɧ hơn.

Nguyễn Sao thất vọng rồi. Người đàn ông đặt cô lên giường xong liền rời đi, trước khi đi còn tốt bụng tắt đèn giúp cô, sau đó hành lang cũng tối om.

Ngôi sao thưa thớt, ngay cả mây cũng không dừng lại bên ngoài cửa sổ, đệm gối của anh hơi lạnh lẽo, khác hẳn với lúc có anh, bọn họ tựa vào nhau, nóng như lửa đốt.

Đêm khuya, có người rón rén đi xuống cầu thang, cố tình cởi đôi dép lê đế cứng, kiễng chân đi về phía người đàn ông đang ngủ say trên ghế sô pha.

Nguyễn Sao dùng hai bàn chân trần mịn màng, nhấc lên chạm nhẹ vào háng người đàn ông.

Cơ thể mềm mại của người phụ nữ đến gần, toả ra hương thơm ngát, Triệu Mặc gần như mở mắt ngay lập tức, trọng tâm của cô không ổn định, trực tiếp ngã nhào vào lòng ngực anh.

Nguyễn Sao nghiêng mặt cọ vào cổ anh, sau đó rúc vào trong lòng ngực Triệu Mặc: “Lạnh quá, tôi không ngủ được.” Chóp mũi tràn ngập mùi hương của anh, thô ráp, hoang dã, nguồn nhiệt và cảm giác an toàn duy nhất mang đến cho cô giữa đêm khuya.

Triệu Mặc vòng qua cổ cô, ấn chặt cô vào lòng, hai bầu ngực mềm mại bị ép đến biến dạng, đủ để thấy sức mạnh của anh.

“Vì lạnh nên quyến rũ tôi hay vì cô đơn? Hửm?”

Anh đưa tay xuống, nâng mông cô lên, đẩy cô về phía trước, trong mắt Triệu Mặc loé lên tia lửa, anh không hề do dự mà cắn ngực cô, mυ"ŧ núʍ ѵú của cô qua lớp vải mỏng manh.

Anh mυ"ŧ hạt đỏ kia, mυ"ŧ một cách mạnh mẽ và tham lam.

“Ưm a ——”

Nguyễn Sao căn bản không cưỡng lại được đôi môi nóng bỏng của anh tấn công điểm nhạy cảm của mình, anh giống như một em bé sơ sinh gào khóc đòi bú, muốn hút sữa từ vυ" cô.

Trong sảnh tối tăm, người đàn ông cao lớn ôm chặt người phụ nữ nhỏ nhắn trong lòng ngực, người phụ nữ ngửa đầu không ngừng thở hổn hển, cánh tay trắng nõn vòng qua đầu người đàn ông đang vùi vào ngực mình. Người đàn ông đói khát mυ"ŧ bộ ngực đẫy đà của cô, nuốt xuống, phát ra âm thanh xấu hổ.

Bên ngực còn lại của người phụ nữ cũng không được tự do, bị người đàn ông nhào nặn mạnh mẽ, bầu ngực tràn ra khỏi khe hở giữa các ngón tay, sau đó được đưa trở lại vào lòng bàn tay anh, bị anh bóp thành nhiều hình dạng khác nhau.

Nguyễn Sao vừa đau vừa sướиɠ, ngón tay luồn vào mái tóc rối bù, không ngừng rêи ɾỉ.

Đến khi cô thích ứng với lực bú của anh thì anh cũng chậm lại.

Cuối cùng, anh thả núʍ ѵú sưng đỏ của cô

“Nguyễn Sao, tha cho tôi đi.”

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy tên của mình từ miệng anh.

Nguyễn Sao ôm anh không chịu buông.

“Anh cũng muốn, Triệu Mặc.” Giọng nói của cô dịu dàng, môi chạm vào tai anh, chúng rất mềm, khác hẳn chủ nhân của nó.

Ngọn lửa trong mắt Triệu Mặc dần biến mất, vẻ mặt anh vô cảm, ánh mắt lướt qua đôi mắt nghi hoặc của người phụ nữ, thất vọng nói: “Tôi không muốn.”

Nguyễn Sao cúi đầu nhìn anh, “Vì sao? Chỉ vì tôi sẽ rời đi sao?”

Cô cũng bình tĩnh, lùi lại giữ khoảng cách với anh.

“Triệu Mặc, tôi không muốn lừa anh, nhưng tôi sẽ không ở lại.”

Cô sẽ không ở lại vì bất kỳ ai, điều này đã được quyết định ngay từ khi cô bắt đầu cuộc hành trình này.