Chương 114: ra oai (1)

Nhân viên phòng cháy chữa cháy đã xông vào bên trong để cứu hai người ra ngoài. Thì ra trước lúc tới đây anh đã kịp gọi cho cảnh sát đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Tất cả bọn bắt cóc đều đã bị cảnh sát tóm gọn.

Sáng hôm sau, Tiểu Chi tỉnh lại trong bệnh viện, trước mặt cô là ba cô và Vũ Luân với nét mặt lo lắng, thất thần. Thấy cô tỉnh lại, ông vội đi gọi bác sĩ tới, Vũ Luân đỡ cô tỉnh dậy. Sau khi kiểm tra, bác sĩ quay lại nói với ba Tiểu Chi:

"Cô Cố đã bình thường trở lại, lượng khí độc hôm qua hít phải đã được thải ra hết. Không có gì quá lo ngại nữa"

"Cảm ơn bác sĩ rất nhiều"

Nói rồi bác sĩ rời đi. Tiểu Chi như chợt nhớ ra, lay tay ba hỏi: "Thẩm Quân Kỳ... anh ấy ở đâu? Anh ấy đã bị bắt cóc cùng con còn bị thương nữa."

"Cậu ta hình như nằm ở phòng bên cạnh."

Nghe vậy, Tiểu Chi tút luôn ống chuyền dẫn nước chạy một mạch sang phòng Thẩm Quân Kỳ mặc sự ngăn cản của ba cô và Vũ Luân. Nhìn thấy Thẩm Quân Kỳ nằm bất tỉnh trên giường bệnh, lòng cô đau nhói, cô dần tiến lại gần anh, ngồi xuống bên cạnh giường của anh. Cô nắm tay Thẩm Quân Kỳ, áp vào má mình. Nhìn anh nằm bất động, cô chợt lo sợ, sợ anh không tỉnh lại nữa và thế rồi cô òa khóc lên.

"Anh tỉnh lại đi mà, tỉnh lại đi. Anh không được chết, anh còn phải cùng em kết hôn nữa."

“Là em nói đấy nhé. Không được nuốt lời đâu"

Hóa ra Thẩm Quân Kỳ đã tỉnh lại từ lâu, lúc anh định bước xuống rót nước thì đã thấy bóng ai hớt hải chạy tới. Vì thế anh đã cố tình giả vờ như chưa tỉnh. Nhìn nụ cười nham hiểm của anh, Tiểu Chi đánh vào ngực anh mắng:

"Anh lừa em"

“Này anh vẫn còn là bệnh nhân đấy sao em nỡ ra tay mạnh thế. Làm thế anh sẽ chết thật đấy, nếu vậy em sẽ mãi là bà cô góa chồng đấy."

"Anh còn đùa nữa. Suýt nữa thì cả hai chúng ta đã tiêu tùng rồi." Thẩm Quân Kỳ kéo cô lại, ôm cô vào lòng:

"Chẳng phải mọi thứ cũng đã kết thúc rồi sao. Chúng ta vẫn bình an là tốt rồi. Thế bây giờ em đã chịu theo anh về chưa?"

Tiểu Chi nằm trong vòng tay ấm áp của anh lặng lẽ gật đầu. Thẩm Quân Kỳ nắm chặt tay cô run run nói:

"Từ giờ anh sẽ không bao giờ cho phép em rời xa anh một phút giây nào nữa. Em chỉ được phép yêu anh, ở bên anh mà thôi."



Giọng nói đầy bá đạo nhưng cử chỉ vô cùng bối rối đầy mâu thuẫn này của anh làm cô phải không nhịn nổi mà bật cười, cô nhẹ nhàng nói:

“Thì trước giờ em vẫn chỉ yêu mình anh đấy thôi”

“Còn tên Vũ Luân kia thì sao? Chẳng phải anh đến muộn chút nữa thôi thì em đã trở thành người của hắn ta rồi sao? Nhìn cách hắn lên giọng với anh mà xem, thật muốn nghiền hắn thành tro đi bón vườn mà"

"Anh ghen sao? Dáng vẻ này thật đáng yêu quá đi"

Nói rồi Tiểu Chi day day má Thẩm Quân Kỳ. Khuôn mặt tức giận của anh phụng phịu.

“Em và Vũ Luân hoàn toàn trong sáng nha. Em chỉ xem anh ấy như một người anh thôi. Anh phải tin em chứ."

"Tạm tin"

Anh nhéo nhẹ vào mũi cô nháy mắt nói. Vài ngày sau, Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi được xuất viện. Cô cùng ba trở về nhà, anh tạm thời chưa muốn về công ty nên đã xin cùng theo ba cô về:

"Bác Cố. Cháu giờ đây không còn nơi nào để đi, bác cho cháu ở tạm vài ngày được không ạ? Cháu có thể làm được rất nhiều việc làm đồng gánh nước, rửa bát... việc gì cháu cũng làm được ạ."

“Thôi, tốt nhất cậu nên trở về đi. Ai mà biết được con gái tôi ở với cậu sẽ xảy ra thêm chuyện rắc rối gì."

Đối mặt với sự từ chối thẳng thừng của ông, Thẩm Quân Kỳ ngậm ngùi bày ra khuôn mặt đáng thương, Tiểu Chi cũng nói đỡ cho anh. Nhưng trước lời năn nỉ của đôi trẻ, ông chỉ quay đi không nói gì. Xe đã đến, ông giục Tiểu Chi:

"Nhanh lên đi. Xe không chờ đâu."

Tiểu Chi đành mặt buồn rười rượi buông tay Thẩm Quân Kỳ theo ba lên xe. Thẩm Quân Kỳ cũng chỉ đành tạm xa cô. Anh lái xe về công ty giải quyết nốt công việc rồi sẽ giao lại cho thư ký Dương một thời gian để đến chỗ Tiểu Chi. Anh gọi cho bên cảnh sát muốn thu giữ lại chiếc xe của Thẩm gia. Xe được đưa về, anh sai người lái đến một khu đất trống rồi châm lửa đốt cháy rụi. Chiếc xe nổ tung làm nỗi hận trong anh vẫn chưa nguôi nổi. Chừng này chưa thấm gì với những gì mà Tiểu Chi đã phải chịu đựng.

“Alo. Việc tôi giao cậu đã làm chưa? Nhớ phải xử lí sạch sẽ đừng để sót lại một tên nào."

Anh cho người xử lí đám người còn lại của Thẩm Bửu Khánh, vừa để xả giận vừa để diệt trừ hậu họa về sau.

Tiểu Chi theo ông trở về nhà, mặt buồn rười rượi. Thời gian trước đây cô đã cố quên đi Thẩm Quân Kỳ, cô nghĩ mình làm được thế nhưng chỉ mới gặp lại thôi cô đã muốn chạy về bên anh rồi. Hơn nữa anh còn vì cô mà không quản tính mạng xông vào nơi nguy hiểm. Cô buồn rầu đã mấy ngày hôm nay, cứ thất thần đến lúc ông gọi lại giật mình. Có lúc cô còn bỏ nhầm bột ngọt vào nước chanh, ông thấy tâm tình con gái không ổn cũng rầu lắm. Vừa thương con nhưng ông lại vừa lo lắng cho con lỡ trở về bên Thẩm Quân Kỳ cô lại gặp nguy hiểm thì sao? Ông lặng lẽ thở dài...

“Tiểu Chi này."



"Dạ thưa ba."

“Con có thật sự muốn về bên Thẩm Quân Kỳ không? Dạo này ta thấy con không được ổn lắm."

“Con không sao đâu ba. "

"Đừng nói dối ta. Con là con gái của ta, ta không hiểu con thì còn ai hiểu nữa. Nếu con còn tình cảm sâu đậm với cậu ta thì hãy gọi cậu ta đến đây đi."

"Ba nói thật sao? Ba thật sự đồng ý cho con bên anh ấy sao?"

“Đừng tưởng bở. Ta còn phải thử cậu ta nữa, ta chỉ có một đứa con gái là con sao ta có thể dễ dàng giao con cho nó chứ"

“Con cảm ơn ba rất nhiều"

Nói rồi nét mặt Tiểu Chi tươi tắn hẳn lên như hoa mới được tưới vậy. Cô chạy thật nhanh vào trong nhà, nhấc điện thoại gọi cho Thẩm Quân Kỳ. Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói thân thuộc:

"Alo? Ai đây?"

"Em đây. Tiểu Chi đây. Ba em đã đồng ý cho anh tới nhà em rồi."

"Thật sao? Anh cũng đã định giải quyết xong công việc sẽ tới tìm em. Giờ thì tốt rồi. Chờ anh nhé, anh tới liền"

Nói rồi Thẩm Quân Kỳ lấy áo khoác lập tức rời khỏi công ty, cũng may anh đã giao lại công việc cho trợ lí. Ở bên kia, Tiểu Chi vui vẻ chạy đi dọn dẹp nhà cửa, nấu những món ăn thật ngon chờ Thẩm Quân Kỳ tới. Thấy vậy ông liền bắt bài:

“Thế mà còn bảo con không sao. Nếu ta không đồng ý chắc con sẽ uất ức cả đời mất."

Tiểu Chi không đáp, cô chỉ cười ngại ngùng. Làm xong hết mọi việc, cô chạy ra cổng đứng ngóng Thẩm Quân Kỳ. Từ xa tiến lại một chiếc xe màu đen sang trọng. Chính là anh. Anh đã tới rồi. Thẩm Quân Kỳ xuống xe, ôm chầm lấy Tiểu Chi mặc kệ ông đang đứng phía sau nhìn chăm chăm.

“Mau vào nhà đi. Đứng ngoài này làm trò gì thế” Thẩm Quân Kỳ và Tiểu Chi buông nhau cười khúc khích rồi vào nhà. Ăn cơm tối xong, không đợi cho đôi trẻ tâm sự chút nào, ông đã tắt đèn bắt mọi người đi ngủ.

“Cậu sang phòng tôi ngủ. Dù không quen ngủ với người lạ chút nào nhưng thà vậy còn hơn để cậu ngủ cùng con gái tôi."