Chương 2

Sau buổi tối đầy tâm trạng đó thì buổi sáng hôm nay cũng còn đọng lại trong lòng cô một cảm xúc khó tả, cô mệt mỏi, cô bước từng bước chậm rãi đến cửa phòng tắm

Cô đứng nhìn mình trong gương mà vô thức những giọt nước mắt đã rơi xuống tự khi nào, cô vẫn đứng nhìn mình trong gương cho đến khi cô nghe thấy tiếng của Minh Hy ( là người giúp việc kim quản gia của căn nhà này ) đứng ở ngoài cửa phòng mà nói vọng vào:

-Nhị tiểu thư, thức ăn sáng đã chuẩn bị xong hết rồi ạ,mời tiểu thư xuống dùng bữa.

Cô ho khan vài tiếng để chỉnh lại cái giọng khàn đặc vì trận khóc tối qua:

– Được rồi

Cô ít khi nghe thấy Uyển Nhi lạnh lùng như vậy, cô đoán chắc đêm qua cô chủ của mình đã khóc rất nhiều vì chuyện hôn nhân mà chủ tịch Lê đã nói.

Sau khii làm vệ sinh cá nhân xong, Uyển Nhi vẫn giữ nét lạnh lùng trên khuôn mặt mà bước xuống phòng ăn, trong nhà từ người hầu kẻ hạ trong nhà ,từ lớn đến bé đều run sợ trước thái độ lạnh lùng của cô

Minh Hy đứng gần đó cũng đã toát hết mồ hôi vì sợ, cố gắng trấn tĩnh mình lại và bước đến kéo ghế cho cô. Cô bình thản ngồi xuống ghế, mắt ánh lên tia lạnh như băng, cô gắp một ít thức ăn cho vào miệng rồi quay sang hỏi Minh Hy:

– Chị Uyển Thư không dùng bữa sáng sao ?

Minh Hy nghe cô gọi tên mình theo phản xạ liền trả lời ngay:

Dạ, đại tiểu thư từ sáng đã đi gặp một vài người bạn của cô ấy rồi ạ

Cô vẫn giữ nét lạnh lùng đó trên khuôn mặt rồi gật nhẹ đầu.

– Còn ba tôi thì sao ?

Thưa nhị tiểu thư, chủ tịch Lê nói hôm nay công ty có cuộc họp giữa các cổ đông lớn nên ông ấy cũng đã đi từ sớm rồi ạ.

Cô cũng gật nhẹ đầu, tiếp tục ăn phần ăn của mình thì cô nhìn thấy Minh Hy vẫn còn muốn nói điều gì đó, cô buông đũa xuống, hai tay chống cằm mà hỏi:

– Em còn chuyện gì muốn nói ?

Minh Hy ấp a ấp úng trả lời:

Dạ tiểu thư, chuyện là chủ tịch Lê cũng nhờ em nói với tiểu thư là tiểu thư hãy chuẩn bị cho đẹp để tối hôm nay có thể gặp mặt Trần tiểu thư ạ.

Trong ánh mắt của cô bây giờ lại càng thêm lạnh lùng, tưởng chừng như có thể đóng băng người nào đó nếu nhìn thẳng vào mắt cô…..Cô đứng lên, đôi chân đang sải bước thì ngoảnh đầu lại nói:

– Tôi biết rồi. Phiền em nói với bác Kim ( là tài xế riêng của cô ) 30 phút nữa cho xe ra cổng đợi tôi.

Cô đến trung tâm thương mại (là thuộc chuỗi trung tâm mua sắm của tập đoàn nhà cô ) để mua thêm một vài bộ trang phục thích hợp cho buổi gặp mặt tối nay, tuy cô không thích tham gia cuộc gặp mặt này nhưng cô không muốn làm ba mình mất mặt .

———————————————————–

Đúng 7h00 tối

Cô bắt đầu chăm chút lại nhan sắc của mình cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ vốn có của cô, cô bước đến tủ đồ chọn cho mình 1 cái đầm màu đỏ ôm sát thân thể chuẩn 3 vòng của cô, cô mang đôi giày cao gót màu đen , tóc búii cao để rơi vài sợi ở sau. Sau khii chuẩn bị xong cô bước xuống lầu và nhận được các ánh mắt khen ngợi, nhìn cô bây giờ giống như 1 nữ vương vậy.

——————————————————————

Tại nhà hàng Royar nổi tiếng nhất nhì thành phố

Chiếc Audi màu đen sang trọng dừng lại trước cửa nhà hàng, 1 người đàn ông trung niên bước xuống và nhanh chóng mở cửa phía sau cho cô, từ lúc chiếc xe đó dừng lại trước cửa nhà hàng thì đã tập trung sự chú ý của mọi người rồi bây giờ lại thêm cô bước xuống xe nữa chứ, aii nhìn vào cũng trầm trồ khen ngợi, một vài người ghen tị vì nhan sắc của cô đa phần là nữ còn những người nam thì khỏi nói nhìn cô thiếu điều muốn ăn thịt cô lun vậy.

Cô từ từ bước vào trong, đã nghe thấy những tiếng khen ngợi của những người đang dùng bữa tại đó.

wow, em ấy đẹp qá ( nam 1 )

– ước gì, em ấy là người yêu của mình thì hay biết mấy ( nam 2 )

nhỏ đó mà đẹp cái gì ( nữ 1 )

– nhìn đanh đá quá trời, chắc cũng không phải dạng tầm thường đâu ( nữ 2 ).

Cô cười nữa miệng một cái rồi tiếp tục đii đến bàn mà ba cô, ba chồng và người "chồng" tương laii của cô đang đợi.

Chủ tịch Lê thấy con gái mình đi từ đằng xa đã vẫy tay ra hiệu cho cô con gái cưng của mình, cô cũng theo cái vẫy tay đó của ba mình mà bước đến chiếc bàn sang trọng đó.

Cô bước đến, nhẹ gật đầu chào chủ tịch Trần và "chồng tương laii" của mình sau đó kéo ghế ngồi bên cạnh cha mình. Trần tổng nhìn từ trên xuống dưới của Uyển Nhi mà thầm khen ngợi. Sau khii Uyển Nhi ngồi xuống thì cô vẫn không để ý là có 1 đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cô.

*Khả Ái pov*

"Quả là con gái cưng của tập đoàn thời trang N&G có khác, dung mạo cho đến vóc dáng không chê vào đâu được"

Uyển Nhi không để ý Khả Ái cho lắm thậm chí cô còn không thèm nhìn một chút nữa, chủ tịch Trần lên tiếng:

-Ông bạn, ông có một cô công chúa xinh đẹp vậy mà bấy lâu nay tôi không biết đó haha.

-Ông anh đã quá lời rồi, chẳng phải Khải Ái nhà ông anh cũng xinh không khác gì Uyển Nhi nhà tôi đó sao haha.

Lúc bấy giờ, khi nghe ba mình nhắc đến tên Khả Ái thì tầm mắt cô mới bắt đầu nhìn sang người ngồi đối diện mình.

*Uyển Nhi pov*

"Cũng xinh đó chứ đúng là đại tiểu thư Trần Gia có khác"

Hai ông bạn già vẫn còn đang mảii mê trò chuyện cùng nhau thì, Khả Ái xin phép chen ngang:

-Hay là ba với Chủ tịch Lê từ từ nói chuyện, con muốn đưa Lê nhị tiểu thư đến nơi này.

Uyển Nhi sau khi nghe được giọng của Khả Ái thì có chút bất ngờ vì cô ta nói chuyện thật êm tai , bỗng dưng Khả Ái quay qua thúc giục cô rằng:

Sao? Ý của Lê tiểu thư như thế nào?

Uyển Nhi vẫn giữ thái độ lạnh lùng nhưng không quên mỉm cười nhẹ, đôi môi đỏ mọng bắt đầu mấp máy:

-Vậy phiền Trần tiểu thư rồi.

Nói rồi, hai người con gái xinh đẹp cuối đầu chào 2 người lớn rồi từ từ đii ra cửa. Khả Ái nói:

-Cô đợi ở đây, tôi lấy xe.

-Tôi đợi

5 phút sau, dừng trước mặt cô là 1 chiếc BMW màu trắng bóng loáng, cô chần chờ 1 lát rồi cũng mở cửa vào, thấy người đẹp đã ngồi yên vị thì Khả Ái mới cho xe chạy. Không khí trong xe vô cùng im lặng, Khả Ái lên tiếng phá tan sự im lặng đáng sợ đó:

-Xem ra Lê tiểu thư đây không chút hứng thú với cuộc gặp gỡ này nhỉ.

-….. *im lặng*

Khả Ái nghe thấy không có tiếng trả lời cô liền quay sang người kế bên mà bực bội vì từ trước đến giờ chưa ai dám làm ngơ cô như vậy:

Quả đúng là nhị tiểu thư của Lê Gia, Lê tiểu thư đây đúng là một tảng băng ngàn năm không tan mà.

Uyển Nhi bây giờ mới lên tiếng:

Phiền Trần tiểu thư đưa tôi về nhà, tôi hơi mệt, không thể đi cùng cô

Khả Ái thấy Uyển Nhi như vậy cô cũng không ép cô nữa, nhẹ giọng xuống hỏi:

– Vậy nhà cô ở đâu tôi đưa cô về

Khu X, đường Y

——————————–

Đến nhà cô định mở cửa bước ra thì có 1 bàn tay kéo cô lại người đó không ai khác là Khả Ái. Uyển Nhi từ nhỏ đến giờ rất ghét những người không quen biết động chạm vào người cô, nén những tia tức giận trong mắt mình lại, bình thản nói:

Trần tiểu thư còn điều gì muốn nói ?

Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô …..được chứ?

Uyển Nhi chần chờ lâu thì mới đọc lên dãy số điện thoại của mình cho người đáng ghét kia nghe:

09127773xxx . Cô đã có thứ cô cần rồi , phiền cô bỏ tay ra dùm cho.

Khả Ái nghe vậy mới buông tay Uyển Nhi ra nói:

-được, cô nghĩ ngơi đi

Nói rồi cô cho xe phóng nhanh về trước. Trước khi đi cô còn không quên nở 1 nụ cười toả nắng cho Uyển Nhi, nụ cười ấy có thể đánh đổ tất cả mọi cô gái hay chàng trai nào đó nhưng đối với Uyển Nhi nụ cười đó rất bình thường