Chương 3

Cô vừa bước vào nhà thì đã thấy ba cô đang nhâm nhi ly trà nóng trên bàn ông vừa thấy cô về thì ông nói:

-Thế nào ? Con thấy Khả Ái tốt chứ ???

-Tốt ạ. (Cô nở nụ cười nhẹ cho ba cô yên tâm )

Ba cô vừa nghe thấy thì sắc mặt có chút vui vẻ

Rất tốt, giờ thì con lên phòng tẩy trang rồi xuống dùng bữa tối với ta. Uyển Thư chắc nó không về đâu.

Uyển Nhi "Dạ" 1 tiếng rồi sải bước lên phòng, tiếng giày cao gót va chạm với nền gạch tạo ra những âm thanh "cộp cộp" thể hiện sự thanh tao của cô gái này pha lẫn trong đó là những tia băng giá.

Cô thả người vào bồn tắm rải đầy những cánh hoa hồng đỏ, cô vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa suy nghĩ về người tên Khả Ái thì trong lòng le lói vài tia ấm áp, chính cô cũng không nhận biết được loại cảm giác đó là gì. Cô vẫn còn đang suy nghĩ mông lung thì lại là tiếng của Minh Hy vang lên kéo cô ta khỏi dòng suy nghĩ đó

– Nhị tiểu thư, Chủ tịch đã chờ cô 15 phút rồii đó ạ

Tôi biết rồi, phiền cô xuống nói với ba tôi là tôi xuống ngay

Dạ thưa tiểu thư

—————————————————-

Sau khi dùng bữa tối xong cô chào ba mình rồi lên phòng ngủ, đang định ngủ thì điện thoại cô chợt có tin nhắn, cô mở lên xem thì là tin nhắn của cô ta

"Này, đồ lạnh lùng, ngủ chưa" là tin nhắn của tên đáng ghét Trần Khả Ái đó, cô chần chừ 1 lúc ( nói 1 lúc nhưng mà 15 phút sau cô mới trả lời ) cô gõ vài chữ rồi tắt máy

"Không cần Trần đại tiểu thư cô quan tâm"

Rất nhanh, Khả Ái lúc này cũng nhắn lại với tốc độ ánh sáng

"Đồ lạnh lùng ngủ ngon"

Uyển Nhi vừa vừa đọc tin nhắn môi nhếch tạo nên 1 nụ cười bí ẩn rồi quăng điện thoại sang một bên không thèm trả lời nữa.

—————————————–

Sáng hôm sau, Uyển Nhi vẫn còn đang lạc vào "thế giới của cô" thì cáii điện thoại của cô reo lên inh ỏi, không tài nào ngủ được cô bực bội bắt máy xem ai cả gan dám phá giấc ngủ ngàn vàng của mình.

"Dậy đi nào Lê nhị tiểu thư. Tôi muốn cùng cô đến một nơi" Giọng nói đều đều của Khả Ái vang lên từ đầu dây bên kia.

"Thì ra là cô sao, cô có biết là mới sáng sớm không hả, không ngủ thì để cho người khác ngủ nữa chứ, đồ khùng này, cô mún chết không……bla bla (hung dữ qá trời)

Khả Ái nghe một lào văn chương chửi rủa của Uyển Nhi thì vô thức bật cười thành tiếng. Nhưng cô chợt nhớ lại là đã rất lâu kể từ khi Thiên Ân rời xa cô mà đến bên người khác thì nụ cười của cô dường như tắt hẳn. Chưa một ai có thể khiến cô cười vui như vậy, chỉ có Lê Hoàng Uyển Nhi cô là người đầu tiên à không là người thứ hai sau Thiên Ân.

"Haha, thì mới có 6h30 sáng chứ nhiêu, cô mau dậy nhanh lên 30p nữa tôi qua chở cô đến nơi này. Nhanh lên cho tôi" Nói rồi Khả Ái tắt máy để lại Uyển Nhi đang tức như muốn đập nát cáii điện thoại lun. Cô ta dám ra lệnh cho mình sao? Cô được lắm Trần Khả Ái.

Cô trùm chăn kín mít người định ru mình vào giấc mộng lần nữa nhưng không được, thế rồi cô cũng phải lếch thân vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Hôm nay cô chọn cho mình một chiếc váy ngắn màu đen và một chiếc áo sơmi màu trắng ( nhìn cô lúc này như một nữ sinh trung học vậy), mái tóc được cô thả xuống và được uốn xoăn nhẹ ở phần đuôii,tóc dài ngang lưng,trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp thiên phú của mình.

Cô bước xuống nhà với sự ngạc nhiên của mọi người vì Uyển Nhi chưa bao giờ chịu dậy sớm như hôm nay cả ,lúc nào ngủ cũng gần đến trưa mới chịu dậy hôm nay quả là kỳ tích đó nha. Cô thấy mọi người nhìn chầm chầm cô nói:

-Tôi lạ lắm hay sao mà các người cứ nhìn chầm chầm vào tôi vậy?

-À dạ….không….không có gì đâu nhị tiểu thư. Cô sẽ dùng bữa sáng chứ ạ?

-Hôm nay tôi sẽ không dùng bữa sáng và bữa trưa , Minh Hy cô nói với bà giúp việc là không cần nấu rườm rà.

Nói rồi cô bước lại cái tủ trưng bày tất cả những đôi giày mà cô yêu thích và chọn một đôi, cô chọn một đôii giày bata màu trắng để kết hợp với bộ đồ mình đang mặc.

10p sau, có một chiếc BMW màu đen bóng loáng dừng trước căn biệt thự, điện thoại của cô rung lên:

"Này, Lê tiểu thư cô,mau ra xe nhanh lên" Khả Ái bá đạo ra lệnh

Cô xem tin nhắn xong muốn trả thù Khả Ái chuyện hồi sáng vì đã dám phá giấc mơ đẹp của mình, cô bước từ từ chậm chậm ra xe, đii qua khoảng sân rộng lớn cũng mất khoảng 15p. Khii ra tới cổng, cô mở cửa xe bước vào thì cô thấy sắc mặt của Khả Ái lúc này trông rất khó coi, Khả Ái nói quát:

-Nè, cô làm gì chậm chạp quá vậy, có biết là tôi chờ nãy giờ không?

-Ồ…vậy cô không mún chở tôi đii nữa chứ gì vậy tôi xuống xe (Uyển Nhi nói tỉnh bơ, cô định mở cửa ra thì có một bàn tay một lần nữa kéo cô lại, lần này là kéo sát hai khuôn mặt chỉ còn cách vài centimet nữa là môii chạm môi. Khả Ái một tay nắm tay đang định mở cửa của Uyển Nhi, tay còn lại nâng cằm Uyển Nhi lên buộc cô ấy phải nhìn thẳng vào mắt mình, điềm tĩnh nói:

-Lần sau làm việc gì cũng phải nhanh lên, nếu không thì cô sẽ phải chịu phạt ( nói rồi Khải Ái hôn vào đôi môi màu anh đào của Uyển Nhi sau đó từ từ buông lỏng tay ra và nói nhỏ vào tai Uyển Nhi)

-Cài dây an toàn lại kìa nhị tiểu thư

Thanh âm ấm nóng truyền đến bên tai khiến cô có chút nhột và khó chịu khi nụ hôn đầu bị chính tên đáng ghét đó cướp mất.

Uyển Nhi bấy giờ hồn vía mới được quay trở về, cô dùng tay đẩy mạnh con người kia ra, thẳng tay tát vào mặt Khả Ái một cái rõ đau, để lại trên đó năm ngón tay của cô.

-Đê tiện

Hai đồng tử của cô loé lên tia tức giận pha lẫn căm ghét con người trước mặt. Hai người nhìn nhau, một người thì nhìn bằng ánh mắt căm hận còn một người thì nhìn với ánh mắt đau buồn pha lẫn xót xa.