“Ăn mau lên, ăn xong tôi đưa cậu đến đoàn phim.” Mộ Dung Tẫn Hoan đã bảo trợ lý điều tra sạch sẽ thân phận của Lục Vân Thiển từ lâu.
Thật ra cũng chỉ là nghe ngóng được rằng cậu là một diễn viên nhỏ tuyến 18 của đoàn phim lân cận mà thôi…. Còn tưởng thật là hắn có thể phân phó đi xét được tất cả địa chỉ nhà ở số điện thoại rồi những chuyện từ bé đến lớn của người ta trong tích tắc hả?
Tỉnh lại đê, hắn là công ty kinh doanh bình thường, không phải tổ chức điều tra nhân khẩu.
Lục Vân Thiển vừa tỉnh, vẫn còn đang mơ hồ: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Mộ Dung Tẫn Hoan: “Còn sớm lắm, sáu rưỡi.”
Lục Vân Thiển nhất thời tỉnh cả người.
“Sáu rưỡi!” Lục Vân Thiển xốc cái chăn lên vội vàng mặc quần áo, “Thôi toang rồi, sắp muộn rồi!” Từ khách sạn chạy đến tàu điện ngầm lại đến đoàn phim phải hai tiếng đồng hồ đấy!
Mộ Dung Tẫn Hoan vội kêu cậu lại: “Cậu không ăn sáng à?”
“Không ăn nữa không ăn nữa, chen tàu điện ngầm cũng sắp không kịp rồi.” Lục Vân Thiển đang xỏ tất vào chân.
“Chen tàu điện ngầm cái gì? Tôi bảo tôi đưa cậu đi.” Mộ Dung Tẫn Hoan mắng cậu một trận, “Không ăn sáng sao mà được hả? Không ăn sáng không cao lên được, cậu đã gầy vậy rồi còn dám không ăn sáng…”
Lục Vân Thiển vội xỏ chiếc tất còn lại: “Không được đâu, tôi từ xe ngài đi xuống, người khác đều cho là tôi được bao dưỡng mất.”
Ghế ngồi của những người có tiền này, đều là xế hộp mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn cả, cậu không dám ngồi đâu, thật đấy.
Mộ Dung Tẫn Hoan: “Chuyện to tát gì đâu. Tôi lại đi mua con xe phổ thông 30 vạn là được rồi, để xe ở trường quay, đưa cậu đến tận nơi, cửa hàng 4S ở ngay bên dưới.”
Lục Vân Thiển: Người thành phố các anh biết chơi thật.
Vì để tránh Mộ tổng thật sự tiêu pha hoang phí đi mua con xe khác ngay tắp lự, Lục Vân Thiển thỏa hiệp rồi: “Không cần phiền nữa, thế này cũng khá, khá tốt.”
Xe bảo mẫu rất rộng rãi, dung nạp Khương Hành, Thẩm Phù Bạch, Tiểu Trương Tiểu Lâm thêm cả tài xế nữa là năm người vẫn dư dả chán. Người đại diện Lý Mạn của Thẩm Phù Bạch và người đại diện chị Văn của Khương Hành đều không ở đây. Người đại diện rất bận, bình thường sẽ không đi theo cả hành trình của nghệ sĩ nhà mình — Đó là công việc của trợ lý nên làm.
Tài xế ngồi ở ghế lại, Tiểu Trương, Tiểu Lâm tự giác ngồi cùng nhau ở hàng hai, để vị trí đằng sau lại cho hai vị kia.
Hai người đều có chiều cao hơn 1m8, ngồi cùng một chỗ khó tránh khỏi tiếp xúc cơ thể. Đường nhìn của Thẩm Phù Bạch vô tình cố tình quét qua đôi chân dài kia của đối phương, vừa muốn đυ.ng vào lại không dám.
Hầu kết Khương Hành chuyển động, mắt nhìn thẳng, thỉnh thoảng liếc về một đoạn chân nhỏ trắng bóc lộ ra dưới cái quần Capri pants, liền giống như giật điện mà thu hồi đường nhìn, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Chân hai người sát vào nhau, tư thế ngồi rất ngoan, giống như các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo vậy.
Ngược lại hai thẳng nam Tiểu Trương Tiểu Lâm ngồi đằng trước không sợ hãi gì, kề vai sát cánh ngồi đó chơi game.
Đang lúc chơi say sưa thì xe đi ngang qua một cái đèn giao thông, đột ngột phanh xe lại. Tiểu Trương Tiểu Lâm không kịp phòng bị theo quán tính đổ người về đằng trước, đầu đυ.ng vào ghế phía trước, ngón tay hơi loạn, tắt luôn cả màn hình điện thoại.
“Aiya! Thua rồi!” Hai người mở lại điện thoại ảo não nhìn màn hình. Tiểu Trương nói với tài xế: “Chú Trương, lần sau phanh đột ngột như vậy có thể báo trước một tiếng không…”
Chú Trương không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu.
Tiểu Trương và Tiểu Lâm cảm giác được không đúng, vừa quay đầu lại, cũng ngơ luôn.
Thanh niên áo hoodie hồng dựa vào đùi người đàn ông áo đen, một tay chống xuống ghế muốn ngồi dậy, một tay khoác trên vai người đàn ông.
Cả người Khương Hành cứng đờ, cơ bắp căng chặt, tay chân đều không biết nên để đâu, miễn cưỡng đỡ lấy eo của thanh niên.
Khung cảnh này…. Nói thế nào nhỉ? Hơi say rồi.
Tình huống lúc nãy là như thế này. Tài xế phanh gấp một cái, Thẩm Phù Bạch cũng theo quán tính mà đổ người về phía trước, Khương Hành nhanh tay nhanh mắt giơ tay ra bảo vệ trán cậu, khiến vừa kéo người về bên mình một tí, Thẩm Phù Bạch đã rơi vào trong lòng anh rồi, mặt còn dính vào chỗ cực kỳ ngượng ngùng.
Đều là phản ứng vô thức trong tình huống cấp bách, sau đó hai người đều hơi ngẩn ra.
Nhất là khi nhìn thấy Tiểu Trương Tiểu Lâm quay đầu nhìn chằm chằm bản thân, Thẩm Phù Bạch mặt đỏ lên, sắp sửa chôn trong lòng Khương Hành không chịu dậy luôn rồi.
May thay lí trí còn đó, Thẩm Phù Bạch kịp thời ngồi dậy, sắc mặt bình thường: “Cảm ơn ạ, lúc nãy may mà có anh, tay anh không sao chứ?”
Khương Hành thu lại cái tay bị đυ.ng đỏ: “Không sao.”
Tiểu Trương Tiểu Lâm lặng lẽ quay đầu lại.
Mặc dù biết rõ là do tác động bên ngoài, bọn họ vẫn cảm thấy dáng vẻ hai người này lúc nãy giống như đang ôm ấp nhau vậy, dính chặt đến không tách ra được…
“Chú Trương, lần sau lái chậm chút.” Khương Hành rất trấn định, nếu như bỏ qua khuôn mặt đang hơi hồng của anh.
Chú Trương trả lời: “Biết rồi.”
Thẩm Phù Bạch cúi đầu, khuôn mặt hơi nóng lên, trong lòng khen một câu tài xế làm tốt lắm.
Lúc nãy hình như cậu đυ.ng phải … ừm, cái gì của Hành Hành nhỉ?
To vãi nhồn… Còn rất cứng.
Phi phi phi, nghĩ gì vậy, cái cậu nói là cơ bụng, cơ bụng. Không nghĩ đến thân người mảnh khảnh bị quần áo che lại của Hành Hành lại có cơ bụng rắn chắc và l*иg ngực vĩ đại đến vậy, vừa nhìn là biết thường luyện trong phòng gym, cảm giác tay quá toẹt vời.
Thẩm Phù Bạch cũng là tiểu yêu tinh có đường nhân ngư, một thân lực bạo phát của dancer tuyệt đối vượt xa đàn ông bình thường, chỉ là cậu không luyện ra đường cơ bụng tám múi… Được rồi, cậu cũng không muốn luyện cho lắm.
Chắc chắn không phải là do cậu ăn quá nhiều.
Đến đoàn phim chính là trang điểm thay quần áo. Cảnh quay buổi sáng Thẩm Phù Bạch và Khương Hành chia ra quay, buổi chiều mới có cảnh đối diễn.
Thứ tự quay phim của diễn viên và thời gian viết kịch bản không nhất định đồng nhất. Có lúc sẽ quay cảnh phía sau trước, rồi mới quay lại bổ sung cảnh đầu kịch bản. Cho nên tình huống một người diễn viên buổi sáng diễn vai nữ hắc hóa buổi chiều lại biến trở lại làm Bạch Liên Hoa thanh thuần là có thể xảy ra. Hai loại trạng thái cần dựa vào diễn viên tự mình điều chỉnh thay đổi.
Dựa theo kế hoạch ban đầu của đạo diễn Từ, hôm nay là ngày thứ hai khai máy, ông muốn để Khương Hành và Thẩm Phù Bạch hai diễn viên chính tự quay cảnh cá nhân nửa ngày trước. Khi một người quay thì người còn lại đứng bên quan sát, như này sẽ giúp được hai vị diễn viên nhanh chóng quen thuộc, khi diễn cảnh đối diễn liền có thể thuận lợi hơn.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy một đoạn phát huy ngẫu hứng hôm qua của Khương Hành và Thẩm Phù Bạch ở phòng trang điểm, đạo diễn Từ đã đổi chủ ý. Ông quyết định quay đoạn đối diễn này vào chiều hôm nay.
Ông rất muốn biết, hai người trẻ tuổi này lúc phát huy ngẫu hứng còn thành thạo như vậy, đến lúc quay chính thức lại cọ xát ra hoa lửa như nào nữa?
Sau khi Thẩm Phù Bạch xuống xe liền cùng Khương Hành tách ra, đi đến phòng trang điểm của bản thân. Phần diễn buổi sáng của cậu không nhiều, chủ yếu là quay Khương Hành. Về mảng diễn xuất này Khương Hành vẫn có kinh nghiệm phong phú hơn cậu nhiều, đạo diễn Từ có ý để Thẩm Phù Bạch xem nhiều cách phát huy tại trường quay của Khương Hành, từ đó được lợi.
Sự khác nhau giữa phần trước và phần sau của hai nhân vật chính trong 《Đường Lê Hoa》 đều rất lớn. Sở Ngự từ thiếu gia đang độ đẹp nhất của tuổi trẻ, thoải mái bất kham biến thành quân quan quả quyết sát phạt , bụng dạ thâm sâu. Ngu Đường lại phải từ tiểu đáng thương thân thế đau khổ ban đầu trưởng thành thành đào kép nổi tiếng phong hoa tuyệt đại, lại phải trong nhu có cương, diễn ra được một phần cởi mở đối xử chân thành với nhau của tính cách trong lòng tích tụ rất nhiều nỗi buồn lo.
Hai loại trạng thái ở hai thái cực này, bọn họ phải hoàn thành việc thay đổi trong vòng một ngày. Buổi sáng bọn họ là thiếu gia và tiểu đáng thương, buổi chiều lại phải là đại tướng quân và đào kép nổi tiếng.
Khó không? Khá khó đấy.
Thẩm Phù Bạch nhưng lại không hề thấy căng thẳng.
Cậu nhìn vào gương mặt bị trang điểm bám đầy bụi trong ống kính kia, thậm chí có chút hưng phấn nhao nhao muốn thử.
Không chỉ là vì có thể đối diễn với Hành Hành, biểu diễn vốn chỉ là một thứ yêu thích trời sinh của cậu. Ở phương diện này, cậu có thiên phú bẩm sinh.
Khương Hành là thần tượng của cậu, cậu vẫn luôn coi anh là tấm gương học tập. Cậu rất mong chờ được cùng Khương Hành cùng diễn trên một sân khấu, hưởng thụ vui vẻ tột cùng trong sự ăn ý về cơ thể và suy nghĩ từ mỗi một ánh mắt.
Đó là nghệ thuật biểu diễn mà cậu theo đuổi.
Đó là thứ mà cậu thật sự yêu thích.
Phần hóa trang lần này của Thẩm Phù Bạch không mất nhiều thời gian, so với lớp trang điểm kịch rườm rà ngày hôm qua, cảnh quay hôm nay của cậu chỉ là cảnh mấy năm trước bị bán vào Lê Viên, trong Lê Viên ăn khổ. Chỉ cần mặc lên bộ quần áo rách nát, bôi bẩn lên mặt là được rồi.
Cảnh diễn lần này của Thẩm Phù Bạch là thiếu niên nghèo túng Ngu Đường. Ngu Đường khi còn nhỏ bị bán vào Lê Viên cậu không có cách nào diễn được, tuổi tác đặt ở đó, nên cảnh trẻ con sẽ do một diễn viên nhỏ đến hoàn thành. Bạn diễn viên nhỏ ấy vẫn đang đi học, hiện tại vẫn chưa vào đoàn.
Ngu Đường cũng là sau mấy năm luyện tập mới đủ tư cách lên sân khấu, sau này được Sở Ngự phủng rồi, mới coi như thật sự là một bước lên trời. Cảnh buổi sáng Thẩm Phù Bạch phải diễn, là mấy năm khó khăn đó của Ngu Đường.
Tạo hình Khương Hành cũng rất đơn giản, thiếu gia du học phương Tây trở về, một thân tây trang, dung mạo ôn nhã, lại tự có một cỗ ngạo khí của thanh niên tuổi trẻ khí thịnh. Hắn có xu hướng phong cách nghe quen tai nhìn quen mắt nơi trời Tây, lại có khí chất quý tộc mà trong đại gia tộc bồi dưỡng ra, giữa chân mày đều là sự tự tin không giấu được, cùng với đứa trẻ nhà nghèo khổ Ngu Đường dường như là đặt mình vào hai thời đại vậy.
Hai người làm xong tạo hình đi ra, Khương Hành tây trang giày da và Thẩm Phù Bạch quần áo lam lũ vừa chạm nhau, lại khiến Thẩm Phù Bạch bị so sánh thành tiểu đáng thương rồi.
“Aiz, sự khác nhau giữa người với người mà.” Thẩm Phù Bạch đùa nói, “Thiếu gia, có muốn đuổi ăn mày tôi đây bằng hai đồng tiền không?”
Một thân này của Thẩm Phù Bạch còn thật sự không khác mấy với ăn mày thật. Ngu Đường mấy năm trước ở Lê Viên sống rất khổ, một gương mặt quá mức diễm lệ ngược lại khiến cậu gặp phải sự đố kị, thường xuyên bị gọi đi làm đủ các loại việc. Địa vị thấp kém như cỏ dại, tự nhiên không thể mong đợi ăn mặc đẹp đẽ ra sao.
Nhưng vẻ đẹp của Ngu Đường là không thể che lại được, Thẩm Phù Bạch cũng thế. Có ăn mặc trang điểm xấu đến đâu đi nữa, cả người cậu cũng là vừa thấy đã yêu, ngược lại khiến người thương tiếc, chỉ hận minh châu long đong, người trần có mắt không tròng.
Thật sự đã chứng minh được việc người đẹp mặc bao tải cũng vẫn đẹp.
Khương Hành cười nhẹ, quả thực là phong cách của thiếu gia quý tộc: “Hai đồng tiền sao đủ được, ta đúc một căn nhà bằng vàng cho em dùng được luôn.”
Hai câu này đều không phải là lời thoại trong kịch bản, chỉ là một người nói đùa, người còn lại cũng đùa đáp lại thôi.
Thẩm Phù Bạch tự nhiên không biết trả lời sao.
Cậu cũng không thể nói là “Được chứ, vậy anh mau đón em về nhà đi.” được.
Nhưng mà cậu nghĩ thế thật đấy.
Đúng lúc này, một con xe Ferrari thể thao màu đỏ chạy nhanh đến, khiến cho nhân viên công tác trong đoàn phim nhao nhao liếc mắt qua.
“Ai thế? Khí thế lớn vậy luôn. Vu Tiếu Tiếu?” Thẩm Phù Bạch quay đầu.
Vu Tiếu Tiếu là nữ minh tinh diễn đối tượng xem mắt của Sở Ngự, Chương tiểu thư, trong bộ phim song nam chủ này coi như là nữ một… hoặc là phản diện, dù sao cô nàng cũng làm khó Ngu Đường không ít lần.
“Cô ấy vẫn còn đang chen phim ở tổ phim khác, tuần sau mới tiến tổ được.” Khương Hành nói.
Khương Hành không quá tán đồng hành vi chen phim này, diễn một bộ phim thì phải diễn cho tử tế, sau khi anh nhận một bộ phim đều sẽ đẩy hết các tài nguyên khác đi. Nhưng quyết định của người khác anh cũng sẽ không can dự vào.
Không phải tất cả mọi người đều sống dễ dàng như vậy, có thế trộm lười biếng nửa ngày ai muốn làm chiến sĩ thi đua chứ.
“Ầu? Vậy đó là vị nào?” Thẩm Phù Bạch tò mò hỏi.
Trong xe.
Lục Vân Thiển: “…. Không phải tôi đã bảo là đừng có lái vào rồi à?”
Bây giờ cậu còn không dám xuống xe nữa. Nhiều người nhìn chằm chằm cậu từ Ferrari đi xuống như vậy, cậu có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch mà!
Mộ Dung Tẫn Hoan có lý có cớ: “Bọn họ nhìn thấy rồi, thì sẽ không bắt nạt cậu nữa.”
Lục Vân Thiển hít sâu một hơi: “Chỉ là sẽ sau lưng dùng nước bọt dìm chết tôi thôi.”
Cậu lại không phải đại minh tinh gì, cậu chỉ là nhân vật phụ tuyến 18, làm trò phách lối như này làm cái gì! Sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho mọi người trong tổ phim nhỉ…
Mộ Dung Tẫn Hoan: “Nếu như cậu lo lắng thật, thì cứ nói tôi là bố cậu, tôi đưa con trai tôi đi chắc là được rồi chứ. Như này người khác sẽ coi cậu là phú nhị đại vui đùa thôi, sẽ không bắt nạt cậu cũng sẽ không khinh thường cậu rồi.”
Lục Vân Thiển: Anh đang nói gì vậy hả cẩu nhi tử? Ngày hôm qua ai khóc lóc gọi tôi là bố hả?