Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Nói giỡn, tu sĩ tam cảnh trở lên ở phủ Thanh Châu vốn là không nhiều lắm, người bằng lòng tới trợ giúp châu phủ làm nhiệm vụ càng ít. Các lão đại núi Thanh Vụ này nhận lệnh bài Địa Sử có làm hay không phải xem tâm tình. Giờ thật vất vả mới tìm được một tiểu nương tử đáng yêu lại có thiên phú, tất nhiên phải mời chào rồi.
Chỉ cần Khương Tự bằng lòng xuống núi làm nhiệm vụ, các lão đại này nọ còn không phải đi theo che chở? Có thể tu hành hay không căn bản không quan trọng!
Khương Tự nhìn về phía Lan Tấn.
Lan Tấn mỉm cười gật gật đầu nhận lệnh bài Huyền Sử ngọc băng màu xanh lam, ngón tay thon dài phất qua đem điểm thiện ác trong lệnh bài Hoàng Sử tất cả đưa về lệnh bài Huyền Sử.
Lý đại nhân thấy thế vui mừng xoa xoa tay, sau đó thử hỏi: “Lan đại nhân, năm nay ngài muốn đem lệnh bài thăng cấp không?”
“Không muốn!” Lan Tấn quyết đoán cự tuyệt, mấy năm gần đây hắn rất bận, muốn dạy tiểu sư muội học tập, còn muốn mang bé đi làm nhiệm vụ, không có thời gian.
“Ta đây ngày sau còn có thể mang Hoa Hồng thanh lộ tới gặp tiểu nương tử không?” Lý đại nhân thấp thỏm hỏi.
Lan Tấn trầm ngâm mấy giây, gật gật đầu. Một chuyến đi Tây Sơn nhìn thử cũng biết Lý Trường Hỉ người này vẫn khá đáng tin, sống chết trước mắt vẫn không vứt vỏ A Tứ tự mình trốn. Hơn nữa biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tâm tư cũng tinh tế, hắn không có khả năng mỗi tháng đều xuống núi, ngày sau A Tứ thiếu cái gì hoặc phủ Thanh Châu lại có đồ chơi gì mới lạ đều có thể bảo Lý Trường Hỉ mang qua.
“Được rồi, ta đây không làm phiền nữa. Tháng sau ta lại đến gặp tiểu nương tử.” Lý Trường Hỉ cười tủm tỉm đứng dậy cáo từ, sợ ở lâu Lan Tấn đổi ý.
“Lý đại nhân vì sao chạy trốn nhanh như vậy? Cứ như chúng ta sẽ ăn người ý.” Khương Tự thấy gã vô cùng vội vã ngự kiếm xuống núi rất không hiểu.
Lan Tấn hơi hơi mỉm cười: “Có lẽ sợ bị sét đánh. A Tứ, tối nay muội theo huynh lên Đệ Nhất phong.”
Khương Tự thấy sắc mặt Lan Tấn so với ngày thường nặng nề hơn vài phần, không khỏi có chút khẩn trương: “Đi đi…đi gặp Đại sư huynh ạ?”
Lan Tấn gật đầu: “Ngày đó Thất sư thúc thay cả chín phong thu đồ đệ, tuyên bố mỗi phong đều phải chăm sóc muội một tháng. muội ở Lục phong sắp đủ một tháng, tháng sau không bằng đi Đệ Nhất phong?”
Chỉ là việc này có thể thành hay không còn phải xem đêm nay. Nếu Nguyệt Li không thích A Tứ, ánh mắt Lan Tấn hơi tối, mấy phong khác kia không biết có tới cướp người không. Những kẻ đó đều là thiên chi kiêu tử*, tính tình quỷ quyệt khó dò, vui giận thất thường, lại còn không hiểu người phàm sống không dễ. Cuối cùng khổ vẫn là A Tứ.
(*) Thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư.
Khương Tự nghĩ nghĩ, hỏi: “Đại sư huynh có thích đồ gì không ạ? Lần trước Đại sư huynh cho muội lá nguyệt quế đã cứu muội một lần, muội muốn cảm ơn huynh ấy.”
Lan Tấn thấy bé hiểu chuyện ngoan ngoãn, trong lòng thở dài, cười nói: “Đại sư huynh nhiều năm trước đã bị thương, bị thương đạo căn, thích nghe tiếng đàn, A Tứ có thể đánh đàn cho huynh ấy nghe.”
Hai mắt Khương Tự hơi sáng lên, ngay sau đó buồn rầu nói: “Nhưng muội chỉ biết nửa đầu khúc kia, hay sau này muội lại học nhiều thêm vài khúc?”
Lan Tấn kinh ngạc, cười trầm, nửa đầu tàn khúc cũng đủ vượt qua hết thảy tiếng đàn trên thế gian.
Sau khi trời vào đêm, ánh trăng bò lêи đỉиɦ núi thanh lãnh tỏa sáng khắp đất trời.
Khương Tự theo Lan Tấn ngự kiếm lên Đệ Nhất phong, khí hậu trong núi hơi ấm, vô số đom đóm quay chung quanh bọn bé, dần dần tạo thành một dòng sông ánh sáng nho nhỏ lưu chuyển.
Dưới bóng đêm, Đệ Nhất phong sáng như ánh trăng, ánh sáng tản ra nhàn nhạt không giống với Lục phong sinh cơ bừng bừng. Càng tới gần Đệ Nhất phong, độ ấm càng thấp, dường như tới vùng lạnh nhất ở đây.
Lan Tấn bọc cho bé áo choàng nhỏ thật dày, mang bé dừng ở Đệ Nhất phong, hướng tới cây nguyệt quế thật lớn trên đỉnh núi kia đi đến.