Chương 45: Nguyệt Li Là Con Khỉ À?

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Dưới bóng đêm, một vầng trăng sáng tỏ treo trên cây nguyệt quế. Gió mát thổi phất phơ. Cây nguyệt quế đắm chìm trong ánh trăng chiết xạ tạo thành ánh sáng vàng nhàn nhạt, vô số đom đóm nhỏ chợt lóe chợt lóe bay vào tán lá.

Lan Tấn đứng dưới cây nguyệt quế cung kính mở miệng: “Đại sư huynh, đệ mang tiểu sư muội đến bái kiến.”

Trên cây nguyệt quế, từ Cung Khuyết thanh lãnh truyền đến một giọng nói mờ mịt tựa như tiếng suối trong rơi xuống đĩa ngọc, thanh nhuận đạm mạc: “Ngồi.”

Trước mặt Khương Tự đột nhiên xuất hiện một bộ bàn trà ghế nhỏ bằng đá. Trên bàn trà bày một cái bình nhỏ màu lưu li, không người rót mà bầu rượu lại chính đổ vào chén chén lưu li.

“Đây là Đại sư huynh mời muội uống rượu ngọt hoa quế, dùng hoa nguyệt quế và nước suối trong ủ, uống xong ba ngày, mùi hương vẫn không tiêu tan.” Lan Tấn sờ sờ đầu Khương Tự, dịu dàng cười nói, “Chờ trời sáng, sư huynh tới đón muội.”

“Vâng ạ.” Khương Tự gật gật đầu, chờ Lan Tấn biến mất khỏi tầm mắt, lúc này mới tò mò đánh giá bốn phía. Chỉ thấy Đệ Nhất phong thanh lãnh, đỉnh núi đều là nham thạch trụi lủi, chỉ có một cây cây nguyệt quế thật lớn này.

“Đại sư huynh, huynh ở trên cây sao?” Khương Tự chớp chớp đôi mắt to đen nhánh hỏi.

“Móa! Nguyệt Li là con khỉ à? TM còn ở trên cây!!!!” Từ Thất phong truyền đến một tràng cười ầm lên, Hách Liên Chẩn ngồi trên chim Đại cười khùng khục liên tục, còn suýt nữa từ trên người chim Đại Hắc ngã xuống.

Mấy phong khác cũng truyền đến một ít âm thanh kỳ quái như nhẫn nhịn như nghẹn cười.

Lan Tấn mang Khương Tự lên Đệ Nhất phong, mấy phong khác núi trên Thanh Vụ nháy mắt đã biết, tất cả đều chặt chẽ chú ý muốn nhìn xem thái độ Nguyệt Li đối với tiểu sư muội nhặt được này ra sao.



Nguyệt Li tu Hạo Nguyệt chi đạo chẳng lẽ thật sự sẽ hạ thân mình quý giá nhận người phàm như Khương Tự? Vậy sau này thật đúng là có trò hay để nhìn.

“Nguyệt Li có phải con khỉ không ta không biết, có điều tiểu Khương Tự xác định là cô nhóc đáng yêu.” Trên Tam phong, Trọng Hoa nhìn tiểu Khương Tự được bao trong áo choàng nhỏ vừa mềm vừa cưng trong Thủy Kính Liên Hoa, cười như không cười híp mắt, muốn véo, muốn sờ, muốn nuôi, muốn mang nhóc đi ra ngoài chơi quá!

Trên cây nguyệt quế, Cung Khuyết, tu sĩ áo trắng hàng năm thanh tu nhìn tiểu cô nương đang vui vẻ nâng chén lưu li uống rượu ngọt dưới tàng cây, thế mà có cảm giác không biết trả lời thế nào.

Thế giới người phàm cùng thế giới của chàng cách trăm núi ngàn sông. Chàng không có cách nào nói cho Khương Tự biết mình ở đâu, cũng hoàn toàn không định đem tiểu sư muội phàm trần giới này vào thế giới của mình.

Đạo của chàng cùng Lan Tấn lại không giống.

Khương Tự uống xong một chén rượu ngọt hoa quế mùi hương mê người, buông chén lưu li ra lại thấy bầu rượu kia tự động rót thêm cho bé một chén, uống xong lại rót tiếp, cứ thế uống ba chén liền. Bé ẩn ẩn cảm thấy có chút hơi say, ngồi trên ghế nhỏ, cho rằng vị Đại sư huynh này thực sự quá trầm mặc ít lời. Hơn nữa đối đãi với khách kiểu gì mà không ngừng mời rượu!

“Đại sư huynh, muội uống không nổi nữa.” Khương Tự quơ quơ đầu, không quên việc đã đồng ý với Lan Tấn, lấy Mỹ Nhân Phiến ra, hóa thành cầm huyền, bắt đầu đánh đàn.

Lúc này đây đánh đàn so với lần đó ở Tây Sơn còn lưu loát vui sướиɠ hơn nhiều. Những âm phù tối nghĩa kia như nước chảy bay ra ngoài không chút cảm giác trúc trắc nào. Khương Tự đánh đàn quên mình, vô tri vô giác đem nửa đầu cầm khúc hoàn chỉnh đàn hết.

Nửa đầu cầm khúc đàn xong, lá cây nguyệt quế trên Đệ Nhất phong tựa như càng thêm sáng ngời, lập lòe ánh sáng vàng. Trên Cung Khuyết, tu sĩ áo trắng nhắm mắt thanh tu bỗng mở to mắt, đáy mắt hiện lên một tia sáng vàng nhàn nhạt. Khúc Trấn Ma quả nhiên danh bất hư truyền, chàng có thể cảm nhận được đạo căn vốn bị vỡ ra trong cơ thể có dấu hiệu khép lại!

Từ khi đạo căn bị hao tổn, ban ngày chàng gần như không ra khỏi Cung Khuyết. Chỉ vào ban đêm, khi muốn hấp thụ ánh trăng chữa thương mới ra khỏi. Mỗi tội linh khí ở Vân Mộng Thập Bát Châu ít ỏi, hiệu quả cực thấp. Thế mà vừa mới nghe xong nửa đầu khúc Trấn Ma, chàng thấy tương đương công hiệu chữa thương cả một năm!