Editor: Bánh bao chay nhân thịt
Đi một chuyến vào không gian Hồng Liên, Khương Tự sớm đã nhận ra sự khác biệt của núi Thanh Vụ cùng tông môn khác. Tông môn khác đệ tử hàng ngàn hàng vạn, lại chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, còn có vô số tạp dịch, nhân khí cường thịnh, sư huynh đệ kể cả không hòa thuận cũng sẽ làm làm bộ ra vẻ. Núi Thanh Vụ chín phong thanh lãnh không nói, đến tạp dịch cũng không có. Bé cũng không thấy trưởng bối trong tông môn, tông môn to như vậy lại vô cùng thần bí kỳ lạ.
Nếu không phải tiểu động phủ nói Lan Tấn tu đạo đặc thù, lại thêm bé vào pháp khí của tu sĩ tuấn mỹ đạo thuật cao cường kia, bé sẽ phải hoài nghi đây là một tông môn nhỏ hạng xoàng.
“Muội bái nhập Đệ Nhất phong, ngày sau còn có thể ở tại Lục phong. Đại sư huynh hàng năm thanh tu, không thích bị quấy rầy nên sẽ không để ý việc vặt này đâu.” Lan Tấn sờ sờ búi tóc sừng dê nho nhỏ của bé, tươi cười lướt qua trong giây lát.
Không biết Trọng Hoa vì sao coi trọng tiểu Khương Tự, chỉ là người này vừa chính vừa tà, tu Tiêu Dao đạo, làm việc không kiêng nể gì, toàn dựa theo tâm tình. Hơn nữa đạo thuật hắn cao thâm khó đoán, thân phận cao quý. Đến Lan gia của hắn cũng không dám tùy tiện trêu chọc, nếu không rất khó xử lý.
Giờ chỉ có thể để A Tứ bái nhập môn hạ của đại sư huynh, Trọng Hoa sẽ phải kiêng kị, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện như lần trước.
Khương Tự theo Lan Tấn lên quảng trường Kiếm Tông tông môn, chỉ thấy đá cẩm thạch trắng xây quảng trường vô cùng khí phái, đền thờ bạch ngọc cao ngất trong mây có kiếm ý du tẩu hai chữ “Kiếm Tông”. Chữ viết này là thể chữ thông dụng ở Vân Mộng Thập Bát Châu, mà tiểu động phủ lại dạy bé chữ cổ mới đọc được. Sau quảng trường là lầu chính ẩn giữa mây mù. Nhìn mấy tầng lâu cao như vậy nghĩ cũng biếttrước kia đây cũng là tông môn lớn, không biết vì sao lại quạnh quẽ như giờ.
“Tam sư huynh, ta đã mời sư phụ đến rồi đây.” Một giọng nói sang sảng vang lên.
Khương Tự nhìn lại, chỉ thấy một tu sĩ mang vẻ ngoài mãnh liệt như nắng gắt xách một ông cụ say khướt cưỡi một con chim lớn màu đen bay qua.
Tu sĩ kia thần thái sáng sủa, tuấn lãng bất phàm, quanh thân giống như có lửa nóng thiêu đốt, linh lực hồn hậu đâm vào làm đôi mắt Khương Tự hơi đau.
“Đừng nhìn, Hách Liên Chẩn tu Xích Dương chi thuật, nhìn nhiều sẽ khiến mắt bị đau.” Lan Tấn đúng lúc duỗi tay che, Khương Tự chỉ cảm thấy đôi mắt mát lạnh.
Chim lớn màu đen kia hạ xuống rồi nhanh chóng hóa thành một con chim đen nhỏ lười biếng ghé vào đầu vai Hách Liên Chẩn, mắt nhỏ còn nhìn chằm chằm Khương Tự như tùy thời có thể vươn móng vuốt ra. Hách Liên Chẩn hướng qua Khương Tự hừ lạnh một tiếng.
Khương Tự: “……”
“Thất sư thúc.” Trọng Hoa cùng Lan Tấn hướng Vu Tửu chân nhân đang ôm hồ lô rượu say khướt hành lễ.
Vu Tửu chân nhân sợ tới mức tỉnh rượu hơn phân nửa, xoa xoa đầu tóc lộn xộn một chút. Ông hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác, đứa nhỏ Lan Tấn này luôn luôn tôn sư trọng đạo, chỉ là Trọng Hoa đầu óc bị lừa đá hở? Vậy mà lại hướng ông hành lễ?
Những đồ đệ tu tiên thế gia này, xét đạo thuật thì ở phía trên ông, thân phận tôn quý hơn ông, ông chỉ gánh cái danh sư thúc giả thôi, nào chịu được lễ lớn như vầy.
Vu Tửu chân nhân giống như thấy quỷ, đang muốn chuồn thì bị Hách Liên Chẩn nhanh tay túm về.
“Buông ra, nhãi ranh, lại kéo nữa, ta sẽ trục xuất mi khỏi sư môn!” Vu Tửu chân nhân tức giận đến đỏ bừng mặt, lôi lôi kéo kéo, suýt nữa kéo hỏng cả quần áo ông rồi.
Khương Tự: “???”
Trọng Hoa tuấn mỹ khuôn mặt nhìn không ra hỉ nộ, lười biếng mở miệng: “Thất sư thúc, sư phụ ta không ở núi Thanh Vụ, xin người thay ông thu một nữ đệ tử. Thu xong rồi thì xong chuyện.”
Chín phong Thanh Vụ bọn hắn ai cũng không thể thu đồ đệ nhưng có thể để sư phụ thu đồ đệ. Về sau tiểu Khương Tự chính là tiểu sư muội của bọn hắn rồi, cùng mình thu cũng không khác mấy.
Động tác lôi kéo của Vu Tửu chân nhân cứng lại, lúc này mới phát hiện tiểu nương tử mềm mềm mại mại xinh xắn đáng yêu đứng bên người Lan Tấn. Tức khắc ánh mắt ông sáng lên, vỗ đùi cười nói: “Tiểu nữ lang nhà ai lớn lên xinh xắn như vầy? Kiếm Tông đã nhiều năm không thu đồ đệ, thu, cần phải thu!”
Bé gái tốt, bé gái chính là hoa giải ngữ đó!
(*) Hoa giải ngữ: khéo léo, hiểu lòng người.
“Thất sư thúc, đại sư huynh nói việc bái nhập phong nào do tiểu Khương Tự tự quyết định.” Lan Tấn ôn nhuận mỉm cười, nắm tay Khương Tự trước sau vẫn không buông.
Vu Tửu chân nhân giờ phút này đã tỉnh rượu hoàn toàn, đến Đệ Nhất phong cũng dính níu?
“Thất sư công.” Khương Tự tiến lên, giọng nói ngọt ngào mềm mại cất lên, hành lễ.
Vu Tửu chân nhân thấy bé lớn lên tinh xảo đáng yêu, cười không khép miệng, khi nhìn tới nốt ruồi nhỏ màu máu gần mắt bé, tay ôm hồ lô rượu bỗng run lên.
Bé gái có nốt ruồi màu máu gần mắt xuất hiện rồi!