Chương 13: Thân Như Lục Bình

Editor: Bánh bao chay nhân thịt

Khương Tự trở lại Lục phong, ở suối nước nóng thoải mái dễ chịu ngâm tắm. Sau đó còn đem dược đỉnh nhỏ cũng lau chùi một phen, kiểm tra bảo bối trong túi bách bảo, cuối cùng mới thay quần áo mới Lan Tấn chuẩn bị cho bé.

Không giống áo váy vải bông trước kia bé mặc, áo váy Lan Tấn chuẩn bị mềm mại như mây, mỏng như cánh ve, màu sắc cũng cực kỳ xinh đẹp, là màu trắng đổi dần đến màu hồng nhạt dọc theo thân váy. Áo váy dài đến mắt cá chân, mặt trên còn thêu hoa văn đặc thù của Thiên Bảo Các, vừa thấy đã biết giá trị chế tạo xa xỉ. Áo váy nguyên bộ còn thêm một đôi giày nhỏ màu trắng mềm mại như da dê, trên mặt giày còn đính một viên trân châu mượt mà vô cùng tinh xảo.

Khương Tự nhìn nhìn giày vải trước kia dùng, lại nhìn nhìn giày nhỏ trân châu xinh đẹp này, lông mi dày như cây quạt nhỏ rũ xuống, chọn giày vải.

“Tiểu Khương Tự, cô thích đẹp như vậy, sao không chọn giày trân châu?” Tiểu động phủ thấy bé cử chỉ kỳ quái, cực kỳ buồn bực. Bé đến dược đỉnh nhỏ rách nát kia cũng ngày ngày chà lau, ý muốn làm cho xinh đẹp mà lại chọn đi đôi giày vải hỏng này?

“Lan Tấn cùng Cố Kỳ Châu không giống, Cố Kỳ Châu tu Vô Tình đạo, mọi chuyện đều không rời hai chữ vô tình, Lan Tấn tu Sinh chi đạo tựa như trời quang trăng sáng*, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện dối trá.”

(*) Ý chỉ làm việc lỗi lạc

Khương Tự đi giày vải, thấy áo váy có chút dài, vừa lúc che khuất giày, bé đem đôi giày nhỏ trân châu kia cẩn thận cất vào túi bách bảo, nhỏ giọng nói: “Ta dùian nan cũng sẽ không quên sơ tâm.”

(*) Sơ tâm: Lòng dạ lúc ban đầu hay sự thuần khiết thủa ban đầu.

Nơi này không phải nước Đại Ngu nơi phàm trần giới, bé cũng không có cha nhường ngôi bảo vệ. Váy đẹp sáng chói giống như người Vân Mộng Thập Bát Châu, giày vải xấu xí tựa như thân như lục bình của bé.

Thế gian này, dựa vào người khác không được, phải tự mình đứng lên mới tốt.

Tiểu động phủ muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm hai mắt lại. Thanh tỉnh chút là chuyện tốt. Thiên Đạo trước nay vô tình, kẻ yếu căn bản không có cách nào khống chế vận mệnh bản thân.



Khương Tự thay xong quần áo bước ra đã nhận thấy sau khi chủ nhân phủ Thiều Quang về, hoa cỏ cây cối đều càng thêm tươi tốt. Con rối nhỏ cũng thắp sáng đèn lưu li khiến phủ đệ có thêm vài phần ấm áp.

Lan Tấn về đã tranh thủ vẩy nước quét nhà một chút cho phủ Thiều Quang, còn sắp xếp các món quần áo giày vớ cùng những đồ chơi nhỏ mua cho Khương Tự chỉnh tề. Sau đó hắn lại sợ bé buổi tối ngủ lạnh nên còn phủ thêm lên giường đá Quang Nguyệt một tầng da thú thật dày. Chỉ thấy phủ đệ thanh lãnh trong quá khứ nhờ có thêm nhiều đồ của tiểu cô nương mà có vẻ ấm áp nhu hòa hơn chút, hắn không khỏi lộ ra tươi cười.

Hắn cũng không biết vì sao mình đối với tiểu Khương Tự lại để bụng như thế, không tiếc cùng Tam phong xé mặt. Ngày bách quỷ dạ hành ấy, khắp sân viện đều là tà ám, chúng nữ đệ tử Điểm Thương Tông sợ tới mức run bần bật, sớm đã từ bỏ chống cự. Chỉ có duy nhất tiểu Khương Tự ra sức kéo nhung tơ thảo đuổi tà ám đi.

Khi bé nâng một lá sen nước trong, ngẩng khuôn mặt nhỏ vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, hắn cũng đã không có cách nào tiếp tục ném bé ở tiểu viện nhà nông hắc ám như vậy nữa.

Sau này hắn muốn đích thân dạy bé biết chữ hiểu lý lẽ, giúp bé sưu tầm linh hoa linh thảo tục mệnh! Đây cũng là đạo của hắn.

“Đông……” Tiếng chuông du dương truyền đến.

Lan Tấn ngẩng đầu liền thấy tiểu cô nương đã thay xong quần áo, mang theo con rối nhỏ vui sướиɠ đi tới.

“Là tiếng chuông tập hợp của Kiếm Tông.” Lan Tấn nắm tay nhỏ của bé, thấy bé diện áo váy xinh xinh do Thiên Bảo Các hạn chế số lượng chế tạo lại càng thêm thanh linh đáng yêu, không khỏi gật đầu mỉm cười, mang theo bé ra phủ Thiều Quang.

Khương Tự nghiêng đầu, ngốc ngốc hỏi: “Muội cũng phải đi?”

“Ừ.” Lan Tấn tươi cười hơi thu lại, nhìn thoáng qua Khương Tự mới từ từ nhắc nhở: “A Tứ, chín phong Thanh Vụ xưa nay như nước với lửa, chút nữa nếu Thất sư bá hỏi muội muốn bái nhập phong nào, muội nói Đệ Nhất phong, nhớ kỹ chưa?”

Đệ Nhất phong?

Khương Tự hơi hơi kinh ngạc: “Không thể bái nhập Lục phong sao?”