Chương 25

Căn phòng mờ tối, rèm cửa kéo kín, chỉ có màn hình máy tính để bàn là phát ra ánh sáng.

Sở thích của Tình Địch đúng là đặc biệt ~

Nên mới nói ít xem phim hacker thôi, Tình Địch anh có biết mình bị hắt sáng như vậy xấu trai lắm không!!!

"Đã nhận."

Tình địch vừa mở hồ sơ vừa nói.

"Đây là bản đồ phân phối mới nhất bên trong tòa nhà Vu thị đến 6 giờ chiều hôm nay. Dựa trên việc giám sát mạng của họ trong vài tháng qua, tôi đã thực hiện một số phân tích..."

Giọng nói của Hoa Hướng Dương phát ra từ trong máy tính, trong không gian vừa tối tăm vừa yên tĩnh đúng là ối dồi ôi ~

"Nên xét theo việc Vu Lam và Vu Đậu Thần không có hành động gì bất thường, xưởng in tiền chắc chắn ở một chỗ nào đó trong đống sản nghiệp của nhà họ Vu, chỉ khi xâm nhập được vào mạng nội bộ của họ mới có thể biết được thông tin chính xác."

"Ba chỗ cậu đánh dấu chính là địa điểm dự tính?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ việc tiếp cận địa điểm thứ nhất tương đối dễ dàng."

Tình Địch đưa con chuột về phía vị trí thứ nhất, nhíu mày.

"Phòng làm việc của Vu Đậu Thần."

Hoa Hướng Dương nói chắc chắn.

"Đúng."

Tôi ghé vào trước màn hình máy tính của Tình Địch, trên màn hình là tòa nhà vô cùng quen thuộc cùng với vài điểm đỏ bắt mắt.

Ầy, đúng là làm người không thể làm điều xấu nếu không dù có giấu sâu thế nào cũng sẽ có ngày bị ai đó đào lên ngay.

Cũng không biết nếu Tình Địch thành công, nhà họ Vu sụp đổ Vu Đậu Thần sẽ như thế nào?

Tôi ngáp một cái, từ trên bàn nhảy xuống giường của Tình Địch.

"Tiểu Hạch Đào mệt à?"

Tình Địch dừng nói chuyện với Hoa Hướng Dương đi tới bên giường.

"Gâu!"

Tôi không có hứng thú với chuyện của các anh đâu! Chỉ biết nói chuyện với người khác không thèm để ý đến bản chóa!

Tình Địch xoa xoa đầu tôi rồi ngồi trong bóng tối nhìn tôi rất lâu.

Tôi có hơi buồn bực.

Tắt đèn rồi, thấy rõ bản chóa được à? Nhìn một đám đen thùi lùi thì thấy được cái quái gì hở???

Tình Địch tiến lại gần, cọ mặt lên trán tôi, rồi nói vô cùng dịu dàng:

"Thế mày ngủ trước đi."

Tôi ngủ thật á! Mấy người chán chết đi được.

Tôi lại ngáp thêm cái nữa rồi nhắm hai mắt lại.

"Hôm nay tao đến Vu thị, mày sao?"

Tình Địch sửa sang lại cổ áo cúi đầu hỏi.

Tôi đang vô tri nhàn nhã cắn bóng ngẩng đầu nhìn Tình Địch.

Vcl!

Tình Địch rốt cuộc anh đã dùng cái gì, vành mắt đen đâu rồi? Tinh thần uể oải đâu?!

Vì sao trạng thái của anh lại tốt như vậy?

Người ấy yên lặng đứng trước mặt tôi gọn gàng xinh đẹp, tinh thần sáng láng, hoàn toàn không nhìn ra đây chính là kẻ đêm qua thức đến rạng sáng 5 giờ.

Tôi bỗng thấy hâm mộ Người Yêu vô cùng, Tình Địch vì em ấy mà chọn đồ rất lâu.

Lúc này đẹp đến mức mắt bản chóa đui luôn rồi!

Lần sau mặc đồ đôi với tôi đi ~

Kiểu đồ dành cho cha con ấy hé hé ~

Có nên đi không nhỉ?

Không phải tôi do dự.

Mà sự kiện ở suối nước nóng khiến bản chóa bị tổn thương quá lớn!

Cho dù bây giờ Tình Địch đối xử với tôi rất tốt.

Cũng chưa thể xóa mờ bóng ma kia đi được.

"Mày không đi chứ gì."

Thấy tôi không tỏ vẻ gì Tình Địch vuốt ve móng vuốt của tôi.

Hừ.

Bản chóa không thèm nhìn mấy người tình cảm đâu, khốn nạn!

"Nhưng tao muốn mày đi với tao."

Cái... cái gì? Sao anh lại làm nũng với bản chóa như vậy, bản chóa không phải là cái loại chó dễ dàng thỏa hiệp đâu nhá!

"Tiểu Hạch Đào ~"

Tình Địch nâng mặt tôi lên, ánh mắt lẳng lặng nhìn tôi.

Ê! Sợ anh rồi đấy! Đi thì đi, dù sao thì con sen ra ngoài, cục cưng đi theo bảo vệ cũng là chuyện đương nhiên!

Nói thì nói vậy...

Nhưng khi thật sự đứng trước tòa nhà Vu thị.

Tôi lại không muốn vào cho lắm.

Bên trong gần như đều là người quen biết.

Nhưng chỉ một cái liếc mắt của Tình Địch đã khiến tôi hăng máu khôi phục khí thế.

Hừ, hôm nay chúng ta tới để làm đại sự!

Ủa? Lễ tân đổi người rồi, chị chân dài lúc trước đâu?

Nhưng người bây giờ cũng xinh lắm á ~

"Chào ngài, xin hỏi có hẹn trước không?"

Tình Địch khẽ run.

"Tôi quên mất."

Cũng không biết quên thật hay giả vờ quên.

"Ngại quá..."

Chị gái lộ ra nụ cười công thức, lịch sự tiễn khách.

"Gọi điện thoại bây giờ đây."

Tình Địch móc điện thoại di động ra, sau đó bấm.

"Đậu Thần? Hôm nay tôi đi ngang qua một cửa hàng mà tôi đã từng đến. Tôi nhớ ra cậu thích đồ ăn vặt ở đó nên tôi mang đến cho cậu."

"Đang ở dưới lầu công ty cậu."

"Được."

Tình Địch đáp lại rồi cúp máy.

Chị gái vẫn duy trì nụ cười khéo léo, sau khi nhận một cuộc điện thoại lại càng thêm nhiệt tình.

"Ngài Văn, giám đốc Vu bảo anh lên thẳng phòng của ngài ấy, mời anh đi theo tôi."

Là thang máy riêng, sau khi quẹt thẻ xong chị gái liền lui ra ngoài.

"Tiểu Hạch Đào, lát nữa dù xảy ra chuyện gì mày cũng phải tin tưởng tao, tao thích mày nhất."

Đồ lừa đảo!

Ai biết lời nói của anh có thật lòng không.

Tôi nhìn đi nơi khác không thèm để ý đến người ấy.

Tình Địch bất đắc dĩ vươn một tay đè lên tôi.

"Gâu."

Tôi miễn cưỡng đáp lại một tiếng.

"Tính tình cũng ghê gớm thật..."

Hừ, đừng nghĩ anh lẩm bẩm thì bản chóa không nghe thấy!

Cửa thang máy vừa mở, Người Yêu đã tác phong nhanh nhẹn chờ sẵn ở đó.

Sau khi thấy Tình Địch mắt em ấy sáng rực lên.

Tiền điện của nhà họ Vu mấy người hẳn là không tốn kém, chỉ dựa vào mắt cũng đủ chiếu sáng rồi!

Người Yêu của tôi vươn tay tới nhưng lại chỉ nhận được hộp thức ăn trong tay Tình Địch.

Khó tin quá ò, vừa rồi ẻm do dự không phải vì muốn ôm bản chóa đấy chứ?

Vất vả cho em rồi, lại còn phải dựa vào bản chóa để lấy lòng Tình Địch nữa.

Tầng 32 ngoài phòng làm việc ở bên ngoài còn lại đều là không gian riêng tư của người yêu của tôi, còn có cả một vườn hoa xa xỉ trong phòng.

"Văn Khương, em còn tưởng... Mấy hôm nay anh không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn của em, em còn định tới tìm anh nữa."

Vào phòng làm việc Người Yêu tiện tay đặt hộp xuống.

Em ấy nhìn sang muốn ôm lấy Tình Địch, nhưng nhìn vào tôi còn nằm trong lòng người ấy, chỉ đành nói mấy câu tình cảm.

"Tôi đang nghĩ đến việc sau này chúng ta sẽ tiến triển thế nào."

Tình Địch nở nụ cười nhẹ nhàng với Người Yêu đang vẻ mặt khẩn trương của tôi.

"Cậu lo gì chứ? Không phải tôi đã tới rồi đấy sao."

Ôi! Sến quá, mắc ói quá! Bản chóa sắp không hold được nữa rồi!

Mặt dù biết Tình Địch đang giả vờ nhưng khi hai người kia chung đυ.ng với nhau trong lòng tôi không hiểu sao vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Văn Khương, em không thể nhìn thấu được trong lòng anh đang nghĩ gì nên lúc nào cũng cảm thấy không chân thật."

Người yêu của tôi tủi thân nói.

Chậc, sao lại có cảm giác vật đổi sao dời như thế chứ.

Không phải em cũng từng đùa giỡn với tình cảm của người khác đấy ư, hiện tại cũng nếm được đau khổ rồi à?

"Xin lỗi, có lẽ là do lối sống, tôi không quá biết cách biểu đạt tình cảm."

Tình Địch, anh cũng biết chém gió quá đấy, là ai ngày nào cũng nói thích bản chóa hả ~~~

"Anh ở lại trong nước với em đi, em đang dần chuẩn bị rồi."

Người yêu của tôi chân thành khẩn thiết nói với Tình Địch, trong mắt bộc lộ vẻ quyết tâm.

Tình Địch suy nghĩ một chút sau đó khẽ gật đầu.

"Tốt quá rồi Văn Khương."

Ê ê!!! Em là một người đàn ông mà khóc lóc cái gì, không ngại mất mặt à!

Bản chóa thờ ơ làm một con chó đứng ngoài cuộc nhìn vào mối quan hệ giữa họ mà thấy mắc cười.

Tình Địch như một thằng khốn nạn, người yêu của tôi thì lại quá đỗi thâm tình.

Bởi vậy nên tôi vẫn cảm thấy việc làm của Tình Địch có chút thần.

Sao lại có thể chuẩn như vậy, em ấy chính là người mà tôi yêu đó sao?

"Không ăn thử đồ ăn à? Cũng không biết mùi vị có còn như mấy năm trước nữa không."

Tình địch chỉ vào hộp đồ ăn nhẹ và nói.

"Thỉnh thoảng em vẫn sẽ đến rồi nhớ lại chúng ta trước kia, đáng tiếc là không thể nào liên lạc được với anh."

Người yêu của tôi mở hộp ra, dáng vẻ vô cùng hoài niệm.

Gì? Tôi còn chưa được nghe Tình Địch và người yêu của tôi quen nhau như thế nào đâu.

Hơn nữa em ấy còn quen cả Tóc Đuôi Ngựa và Biếи ŧɦái, thực sự là kỳ quái.

Luôn cảm giác có liên quan gì đó.

"Ra nước ngoài thực sự rất bất tiện. Sau khi mất thông tin liên lạc, mọi liên lạc của tôi với trong nước đều bị cắt đứt."

Tình Địch trầm tĩnh trả lời, không hề nhìn ra cái vẻ đang muốn làm chuyện xấu.

"Cảm ơn anh đã quay về và chúng ta có thể gặp lại nhau."

"Đây chính là duyên phận."

Cái quần què gì... Duyên phận cơ đấy, Tình Địch, anh nhìn tôi đi, bản chóa muốn nhìn cho rõ ràng bộ dạng nói xạo của anh là như thế nào!

Để sau này tôi không bị gạt nữa!

Lúc này thư ký bưng trà đến.

Không phải là cây Tiên Nhân Chưởng lúc trước nữa.

Tôi nghĩ có lẽ Tiên Nhân Chưởng không chịu nổi chất lượng cơm canteen ngày càng tệ nên đã dứt áo ra đi.

Đặt trà xuống, Giày Cao Gót liền "cộp cộp" đi ra ngoài, thật là lạnh lùng...

Bầu không khí thật là tệ, thay đổi rõ ràng như vậy.

Tình Địch đổi tay xoa cho tôi, nâng tách trà lên uông một ngụm.

"Tôi vẫn nhớ thư ký cũ của cậu, lúc pha trà sẽ cho rất nhiều hoa quả vào."

Tình Địch, anh đã từng tới công ty rồi à? Sao bản chóa chưa từng thấy anh?

Ngay cả Tiên Nhân Chưởng anh cũng biết.

"Cô ta kết hôn, nghỉ việc rồi."

Tôi quá quen thuộc vẻ mặt này của Người Yêu, mọi chuyện nhất định không đơn giản như vẻ bình thản này của em.

Hơn nữa, không phải nữ ma đầu Tiên Nhân Chưởng kia theo chủ nghĩa độc thân à?

Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì.

"Tiểu Hạch Đào bây giờ ôm nặng lắm nhỉ."

Người Yêu nhìn lướt qua tôi.

Á à, em không nhìn thấy đường cong duyên dáng trên body của bản chóa hả?

Em là cái đồ giấm tinh! Lại còn công kích cá nhân bản chóa!

Tôi còn chưa chê cười em béo quá đâu!

"Đúng là có hơi hơi."

Hu hu hu....

Tình Địch, anh nói cái gì cơ?

Từ khi ngủ với bản chóa anh bắt đầu chê bản chóa mập đúng không?!

"Tự ngồi xuống đi Tiểu Hạch Đào."

Tình Địch tiện tay đặt tôi xuống.

Bản chóa lại nằm lên bàn nữa nha ~

Được cưng chiều thì sẽ ngang ngược như vậy đó!

Mặc dù không thể ngang tầm mắt với họ nhưng bản chóa ngồi dịch ra sau một chút lực uy hϊếp cũng không tê.

Người yêu tôi mở hộp thức ăn nhẹ Tình Địch mang tới ra.

Đó là cái hộp anh shipper đúng giờ giao tới trước khi ra khỏi cửa.

"Anh vẫn nhớ rõ cái này, có lòng quá."

Người yêu của tôi có chút cảm động.

Tình Địch nở nụ cười đúng mực.

"Việc nhỏ mà thôi."

Mở túi thôi mà, vậy mà thành có tâm được, bản chóa bội phục.

"Mỗi lần đi ngang qua sẽ lại nhớ tới cậu, về lâu về dài ngày càng thích."

Haha... Càng ngày càng thích? Thế lúc ở với tôi anh làm cái gì?

Skill của Tình Địch có thể nói là đã sánh ngang với sách giáo khoa, vẻ mặt hoài niệm, giọng nói truyền cảm.

"Em không ngờ chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ."

Hừ, tôi phải lấy sổ ra ghi lại cho nhớ!

"Đúng rồi, em còn nhớ khi ấy anh nói phải về nước để chăm sóc cho con của một người họ hàng, hiện tại cậu ta thế nào rồi? Chúng ta có thể gặp lại nhau đúng là phải cảm ơn người ấy."

Ê! Sai bét rồi ba!

Nhưng người yêu của tôi vẫn đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp không hề để ý tới gân xanh bắt đầu nổi lên trên mu bàn tay Tình Địch cùng với những khớp xương ngón tay trắng bệch.

Tình Địch lạnh nhạt nói:

"Vẫn không chuyển biến tốt, đưa ra nước ngoài chữa bệnh rồi."

Lúc này Người Yêu mới hiểu ra.

"Xin lỗi."

"Không sao, tôi tin rằng người ấy sẽ khá lên."

Tình Địch, vẻ mặt anh cứng lại rồi á... Ôi không, ánh mắt đừng đáng sợ như vậy được không!

"Tiểu Hạch Đào, đừng lăn lộn trên bàn, đυ.ng phải cốc chén thì nguy hiểm lắm."

Tình Địch anh nói gì? Bản chóa di chuyển lúc nào?

Đờ cờ mờ! Sao tôi lại chạy tới trước mặt họ rồi? Thật thần kỳ!

Nhất định là Tình Địch đã dụ dỗ bản chóa!

"Rồi rồi, mày xuống đây đi, sao đi đâu cũng phải leo lên bàn ngồi thế hả."

Tình Địch nói xong thì vớt tôi lên.

Hừ, bản chóa sai rồi sau này bản chóa lại dám nữa.

"Tiểu Hạch Đào!"

Theo tiếng gọi của Tình Địch tôi run lên một cái, sau đó quay đầu nhìn lại.

??? Có lầm hay không

Bản chóa thề bản chóa không đυ.ng tới cái cốc kia!

Nên là lúc Người Yêu quăng ánh mắt gϊếŧ người về phía tôi, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

"Gâu gâu gâu!!"

Tôi nhìn bộ quần áo bị ướt nước trà của em ấy quay đầu bỏ chạy.

Làm pet phải biết tự giác, một số trách nhiệm vẫn nên được gánh vác!

Tôi ngồi xổm trong góc nhìn Tình Địch dùng khăn giấy lau nước trà dính trên quần áo của Người Yêu.

Hừ! Tình Địch anh sờ chỗ nào của người ta thế?

Giả vờ một chút là đủ rồi!

Còn cả người yêu của tôi nữa, đừng có nhân cơ hội này sờ tay tình địch của tôi!

"Xin lỗi, Tiểu Hạch Đào luôn không nghe lời như vậy."

Tình Địch nhìn có vẻ giận.

"Anh chiều chuộng nó quá, ngay cả con chó cũng biết cậy sủng sinh kiêu."

Người Yêu tranh thủ cơ hội trách cứ tôi.

Ai cần em lo!!

Tình Địch yêu tôi nhất! Em có thể có được cảm giác an toàn cao lớn như bản chóa không?

"Tôi sẽ nghiêm phạt nó."

Tình Địch xa xa nhìn tôi, tôi thấy nhột trong lòng.

"Nhưng cậu như thế này sao ra ngoài được?

Người Yêu an ủi Tình Địch.

"Đừng lo lắng, em sang phòng sát vách thay quần áo là được."

"Mau đi đi, dính vào người khó chịu lắm."

Tình Địch đứng dậy đi theo em ấy đến cửa phòng nghỉ.

!!!

Đừng tưởng rằng có vật cản thị giác thì bản chóa không biết các người làm cái gì!

Tình Địch, không ngờ anh lại là người như vậy!

Người yêu của tôi buông vai Tình Địch ra rồi tiến vào.

Đến khi quay người lại vẻ mặt của Tình Địch đã là lạnh như băng.

Người ấy lau mặt đi vào trong phòng làm việc.

"Đã bố trí theo dõi xong chưa, bất cứ lúc nào cũng phải nói cho tôi biết hướng đi của cậu ta."

Tình Địch nói với điện thoại.

Sau đó trực tiếp đứng trước bàn làm việc, thuận tay cắm một cái USB vào trong máy tính.

Oa, ngón tay thật nhẹ nhàng, không hề tạo ra chút âm thanh nào luôn.

Tốc độ nhanh đến mức bản chóa hoa hết cả mắt, đây là tốc độ tay của cẩu độc thân bao nhiêu năm chứ???

Một công ty dù có ẩn giấu đến đâu thì vẫn phải xử lý công việc hàng ngày.

Có ba cổng trong tòa nhà công ty được phép vào mạng nội bộ.

Phòng làm việc của Người Yêu, phòng làm việc của Kính Râm và phòng tài chính dưới quyền của Kính Râm.

Nhưng mỗi lần đăng nhập phải qua mấy tầng mật mã, thậm chí...

"Ok, Thiệu Hoài, nhờ vào cậu."

Các anh như vậy khiến bản chóa rất không có cảm giác thành tựu đấy!

Không hề cuống quýt khi đang chôm chỉa tài liệu bí mật của người khác!

Tiếng cúp điện thoại vang lên.

Tình Địch lau bàn phím nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Tôi đứng lên nhìn vào trong góc, sau đó sủa lớn chạy ra ngoài.

"Gâu gâu gâu!"

Bản chóa muốn làm một trận lớn!

"Tiểu Hạch Đào."

Tôi trốn xuống dưới một cái tủ chỉ để lộ đầu ra nhìn họ.

Tình Địch vẻ mặt bó tay nhìn tôi, lại nói với Người Yêu:

"Bốn chân chạy nhanh thật đó, đến là khổ."

Người Yêu của tôi đã thay quần áo mới, vẻ mặt rất chi là nhẹ nhàng khoan khoái.

"Không biết ba chân thì có đuổi kịp không."

Trong lòng tôi phát lạnh, đúng là một kẻ độc ác! Em dám mơ ước chân của bản chóa!

Tình Địch thở dài.

"Không nỡ."

Sau đó đi về phía tôi.

Người Yêu của tôi cũng đi theo, thuận tiện chữa cháy cái hình tượng độc ác vừa vẽ ra.

"Em đùa đấy."

Tôi lùi về sau.

Đã diễn thì phải diễn tẹt bô.

Gì? Sao lại có cảm giác như có vật gì thọt vào mông vậy?

Tôi khẽ run rẩy quay đầu lại.

Đó là một vật hình vuông nho nhỏ mắc kẹt trong khoảng trống giữa tủ và tường.

Giống như một khung tranh?

Ồ, trông quen thế nhỉ.

"Tiểu Hạch Đào ra đây, không giận mày nữa đâu."

Tình Địch dịu dàng dỗ dành bản chóa.

Hừ, không phải vừa nãy dữ với tôi à, cho rằng tôi dễ quên thế sao?

Tôi cố gắng kéo cái khung ra ngoài.

Không ngờ lại dễ như vậy hé hé ~

"Bộp!"

Không có ngăn tủ chống đỡ cái khung ngã trên mặt đất lộ ra chính diện.

Quả nhiên là cái này.

Bức ảnh, tôi và Người Yêu ôm nhau bên bờ biển. Nụ cười vui vẻ.

Là khi quan hệ giữa chúng tôi thân mật nhất.

Trong lòng tôi bỗng lạc lõng, không nhớ nổi khoảng thời gian ngọt ngào mà chỉ cảm thấy mờ mịt.

"Chạy kiểu gì mà lại sang tận bên này rồi?"

Tình Địch cũng đi vòng qua bên cạnh.

"Cái này là..."

Người ấy nhặt khung ảnh lên, vẻ mặt thoáng ngẩn ngơ, sau đó sắc mặt không tốt lắm.

Người Yêu của tôi lại có điểm hoảng sợ.

"Văn Khương em... Không biết ở đây lại có..."

"Tôi biết."

Tình Địch gật đầu, sau đó còn nói.

"Nhưng nhìn bức ảnh này, tôi thấy cậu không giống như không để ý đến người ấy như cậu từng nói."

Tôi vẫy vẫy lỗ tai.

"Không phải..."

Người Yêu muốn giải thích, Tình Địch lại cắt ngang em ấy.

"Nhưng đều là chuyện đã qua, phải không?"

"... Vâng."

Tình Địch gật đầu, sau đó vớt tôi lên rồi ngẩn người.

"Tôi cầm đi được không? Để ở chỗ cậu cũng vô ích nhỉ."

Người Yêu của tôi hết chột dạ rồi lại khó hiểu.

"Được, nhưng vì sao?"

Tình Địch cười hết sức khó coi.

"Tôi ghen tị."

Bỏ lại những lời này rồi chạy nhanh hơn cả thỏ.

Thôi được rồi, lúc đầu tôi cho rằng Tình Địch vào phòng làm việc chỉ là mượn việc để nói về chuyện của mình.

Sau đó nhanh chóng rời đi còn về làm đại sự.

Nhưng tình huống hiện tại của người ấy lại không giống.

Quả thật là rất ghen tị, còn nhìn bức ảnh kia rất lâu!

Đm, chẳng lẽ anh có suy nghĩ gì với người yêu của tôi!!!

Anh không thể làm chuyện có lỗi với tôi... không đúng, người kia của anh còn đang ở nước ngoài mà!

Không phải anh thích người đó lắm à?

Á! Cuối cùng Tình Địch cũng cử động.

Người ấy nhanh nhẹn tháo tấm ảnh ra, sau đó loạt xoạt xé nát ảnh chụp.

Đáng nói là trước khi xé còn sờ soạng tôi ở trong ảnh.

Lưng tôi phát lạnh, có cảm giác như đang làm tiểu tam, thặc đáng sợ!

Sau khi xuống xe vứt ảnh.

Tình Địch buồn bã ôm lấy tôi.

"Tiểu Hạch Đào, may sao bây giờ mày đang ở bên cạnh tao."

...

Với tư cách là chủ nhân thực sự của bức ảnh anh vừa xé, tôi thực sự rất sợ hãi.

"Lúc trước mày không biết tao cũng không sao, toàn bộ thời gian về sau dù mày có ở trong dạng gì đều phải ở bên tao, rõ chưa?"

Tình Địch dùng ánh mắt không được phép từ chối để nhìn tôi.

Anh như vậy là đang rất quá đáng với một con chó đấy!

Bản chóa vốn không thể từ chối nổi!

"Gâu!"

Tôi không hề sủa theo bản năng đâu.

Sau đó Tình Địch mừng rỡ cọ cọ lên đầu tôi.

Nhưng mà đang nói về cái đếu gì vậy?