Cố Trình Xuyên tự tiện bỏ rơi tiểu thư nhà Thượng thư, hại nàng ấy suýt gặp nạn, Trần thượng thư xót ái nữ, khi thượng triều hung hăng lên án hắn.
Không chỉ vậy, hắn còn bắt ép quý nữ, cố ý đ.â.m bị thương trọng thần triều đình, có ý định gi*t người, tội chồng thêm tội.
Hoàng Thượng giận dữ, lập tức hạ lệnh nhốt hắn vào địa lao, t.ử hình.
Nghe nói Cố Quốc Công đã quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mới cầu được Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.
Khi tiên đế còn trẻ, Cố Quốc Công giúp tiên đế bày mưu tính kế, chinh chiến tứ phương giành thiên hạ, là nguyên lão trung thần.
Hoàng Thượng nể mặt Cố Quốc Công hủy án t.ử hình, quyết định bãi quan Cố Trình Xuyên, đưa hắn vào Tông Nhân Phủ tự vấn mười lăm năm, hết thời hạn lập tức rời đi, đến cuối đời cũng không được bước một bước vào kinh thành.
Khi nghe tỳ nữ kể lại chuyện này, ta có chút sững sờ.
Đời trước ta vừa cập kê đã gả cho Cố Trình Xuyên, 30 tuổi ch*t đi, thời gian cũng vừa đúng mười lăm năm.
Thật sự là ý trời.
Mười lăm năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, hắn một kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cũng coi như giống với đời trước của ta.
Ta đang nghĩ đến thất thần, tay áo đột nhiên bị giật giật.
Tạ Húc Chi đáng thương nói: “Ta đau.”
Ta hốt hoảng: “Đau ở đâu?”
Hắn sờ sờ ngực: “Đau ở đây.”
Lúc này ta mới phản ứng lại, tên xú nam nhân này lại gạt người.
Từ khi Tạ Húc Chi bị thương, trở về tay cũng không nhấc lên được.
Rõ ràng thái y nói hắn khôi phục rất tốt nhưng xú nam nhân này đòi ăn cơm cũng phải đút tận miệng.
Hắn chính là cố ý!
Nhưng nghĩ lại hắn vì ta mới bị thương, nên cũng chiều theo ý hắn.
Ở cạnh Tạ Húc Chi không hề nhàm chán, hắn có rất nhiều thủ đoạn trêu chọc người khác.
Ta vừa bị hắn chọc giận đến xì khói là hắn lại bắt đầu tỏ ra đáng thương, yếu đuối để ta chú ý.
Khác hoàn toàn khi mới gặp.
Ta còn hoài nghi hắn bị “đổi hồn” ấy chứ.
Tạ Húc Chi nghe ta nói vậy, quay lưng lại giận dỗi.
Thấy ta không dỗ, hắn lại quay lại, ánh mắt trông mong: “Tuệ Tuệ, nàng thật tàn nhẫn, nàng quên sạch ta rồi.”
Ta chẳng hiểu gì.
Chủ động hỏi hắn, hắn lại kiêu ngạo quay đi không thèm nói cho ta.
Mãi đến sau này, ta tìm được một con diều trong thư phòng Tạ Húc Chi.
Nhìn thoáng qua ta đã nhận ra đó là đồ chơi yêu thích thời thơ ấu của ta.
Ta hỏi hắn chuyện là thế nào, hắn giả bộ hồ đồ: “Ơ, là của nàng à? Ta tiện tay nhặt về thôi.”
Gạt người.
Ta nhớ rõ hôm đó gió lớn, con diều này đứt dây bị thổi bay lên núi, ta mới không đi nhặt.
Sao lại ở chỗ hắn nhỉ?
Ta trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng nhờ bà v(ú) nhắc lại chuyện cũ mới nhớ ra.
Khi còn nhỏ ta từng đến thôn trang ngoài thành sống một thời gian, thường xuyên chui qua lỗ chó chuồn ra ngoài chơi với mấy bạn nhỏ gần nhà.
Tạ ma ma thường dẫn theo một tiểu nam hài vào phủ, ta nhiều lần kêu hắn canh chừng giúp ta.
Tiểu hài tử đứa nào cũng ham chơi, nhưng kỳ lạ là hắn lại chưa từng nhập hội với chúng ta, lúc nào cũng đứng một góc im lặng nhìn.
Sau đó ta bị bắt quả tang trốn đi chơi nên chỉ có thể lang thang trong phủ.
Lúc đó ta rất hoạt bát, đứng nhìn bức tường thôi cũng có thể lải nhải nửa ngày, bà v(ú) thường chê ta nói nhiều.
Không ai chơi cùng ta, ta chỉ có thể lẽo đẽo theo sau tiểu nam hài kia huyên thuyên.
Ta nói gì, hắn cũng ậm ừ đáp lời.
Chỉ là lâu quá rồi, ta không xác định được tiểu nam hài đó có phải họ Tạ không.
Phản ứng của Tạ Húc Chi đã chứng thực phỏng đoán của ta.
“Cha mẹ ta mất sớm, nãi nãi nuôi ta lớn, nãi nãi làm công ở Tạ gia trang, không yên tâm để ta ở nhà một mình nên thường dẫn ta theo, nhưng lúc ấy tính tình ta quái gở, không ai chơi với ta.”
Tạ Húc Chi hiếm khi nghiêm túc.
Ta sợ hắn nghĩ đến chuyện thương tâm, định lên tiếng an ủi.
Hắn lại khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà nói thật, ta chưa từng gặp ai miệng nhỏ mà lại lắm lời như nàng.”
Mặt ta đỏ bừng, câu an ủi nháy mắt bị nuốt vào bụng.
Người này thật đáng ghét, chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhớ kĩ như vậy làm gì.
Tạ Húc Chi tự mình nói tiếp:
“Nàng đi rồi ta thở phào, thầm nghĩ cuối cùng lỗ tai cũng được thanh tĩnh.”
“Nhưng mà qua mấy ngày thiếu tiểu phiền phức là nàng, ta lại ngày ngày trông mong nàng tới nữa.”
“Ta chạy vào trong núi nhặt con diều của nàng về, đặt trên đầu giường để nhớ đến nàng, chỉ tiếc là con diều không biết nói.”
Giọng hắn mang theo ý cười, nhưng lại ẩn chứa chút cô đơn.
“Sau đó ta hỏi quản gia trong phủ, ông ấy nói nàng là tiểu thư Tạ gia, sao có thể thường xuyên ở thôn trang được.”
“Khi ấy ta mới nhận ra khoảng cách giữa chúng ta, nàng là tam tiểu thư Tạ gia thân phận cao quý, còn ta chỉ là tên tiểu tử nghèo, chim bay trên trời cùng cá bơi dưới sông sao có thể liên quan đến nhau?”
“Không biết tại sao nhưng đêm đó ta đã hạ quyết tâm sẽ vào kinh theo đuổi công danh, dường như chỉ có làm vậy mới có thể gặp nàng một lần nữa.”
Hắn nói nghe thì dễ dàng, nhưng ta nghe mà trái tim thắt lại.
Ta không khỏi nhớ tới đời trước.
Sau khi gả cho Cố Trình Xuyên, đời ta hỏng bét.
Phu quân sủng thϊếp diệt thê, ở trong phủ bị hết người này đến người kia làm khó dễ, trở thành trò cười cho thiên hạ, ngay cả người thân cận nhất là tổ mẫu cũng bỏ rơi ta.
Khi đó ta chán nản nghĩ sao trên đời không ai nhớ đến mình.
Bây giờ lại có người nói với ta.
Hắn là vì ta mà đến.