Chương 3

Sau câu hỏi này còn là ba icon lén che miệng cười.

Tôi nhìn vào tin nhắn đó một lúc lâu, cuối cùng cũng nhắn lại.

“Đó là chị dâu mới của cô đó.”

Sau khi trả lời, tôi ngay lập tức block số của Chu Miêu.

Chu Miêu trước giờ vẫn không ưa tôi, cố tình nhắn hỏi cũng chỉ vì muốn chọc tức.

Nhưng tôi của hiện giờ, có lý do gì để tức giận đây?

Tôi không đủ can đảm làm mẹ đơn thân, vậy nên vào ngày thứ ba sau khi ly hôn, tôi đã đến bệnh viện để bỏ đi đứa bé.

Chủ nhiệm khoa phụ sản đã ngoài 50, vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi, làm phẫu thuật này cần phải có người nhà đi cùng.

Ở thành phố này tôi không có người nhà, nhưng cũng may còn có bạn.

Vào hôm phẫu thuật, tôi gọi bạn thân đi cùng, lúc sắp bước vào phòng m.ổ, bạn thân đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Vẻ mặt cô ấy đầy lo lắng: “Như Như, liệu cậu có hối hận không?”

Đương nhiên là có.

Trong lòng tôi vốn đã có đáp án. Nhưng dù có là vậy, tôi cũng buộc phải làm. Bởi dù có giữ lại đứa bé, tôi cũng sẽ phải chịu đau khổ.

Sau khi xuất viện, tôi đến công ty xin từ chức.

Tôi đến thành phố này là vì Chu Nhất Sanh, bây giờ rời đi cũng là vì hắn.

Nghĩ kỹ lại, trong những năm tháng thanh xuân ngắn ngủi trước kia, cuộc sống của tôi gần như chỉ xoay quanh Chu Nhất Sanh.

Chẳng trách hắn lại nảy sinh cảm giác chán ghét với tôi.

Tôi cần phải tự chăm sóc tốt cho cơ thể mình, vì vậy đã dành thời gian một tháng sau khi phẫu thuật để tĩnh dưỡng ở nhà. Trước khi đi, tôi giao nhà cho bên môi giới, nhờ họ bán giúp.

Trong lúc tôi đang sắp xếp hành lý để ra sân bay, Chu Nhất Sanh đột nhiên gọi đến.

Ly hôn hơn một tháng rồi, tôi và hắn triệt để cắt đứt liên lạc, một dòng tin nhắn cũng không có, huống hồ là Chu Nhất Sanh chủ động gọi cho tôi.

Tôi do dự, nhưng vẫn bắt máy:

“A lô.”

“Cô muốn bán nhà à?”

Tôi bất ngờ, buột miệng hỏi: “Tôi không có quyền bán hả?”

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu mới nói: “Tùy cô.”

Nói xong liền cúp ngay điện thoại.

Lẽ nào Chu Nhất Sanh còn nghĩ tôi sẽ chiều theo tính nết của hắn như trước kia ư?

Nực cười.

Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại một cách vô cảm. Trước khi ra sân bay, tôi đi làm thủ tục hủy bỏ số điện thoại.

Từ giờ về sau, tôi không muốn liên lạc với Chu Nhất Sanh thêm một lần nào nữa.

Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ, nơi đây có tốc độ phát triển tương đối chậm, nhịp sống cũng không hối hả như ở các thành phố lớn.