Chương 4: Tội phạm gϊếŧ người

Tuế Hòa nghe vậy giật mình, cô quay đầu nhìn về phía trò chơi xoay 360 độ kia, không kìm được nuốt nước bọt.

“Sợ rồi à?” Cừ Chiêu giống như sợ bản thân nói lỡ lời, vội sửa lại: “Chúng ta chơi trò khác đi”.

Tuế Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: “Không sao đâu. Nếu cậu muốn chơi, tôi chơi cùng với cậu.”

Cừ Chiêu nhíu mày nhưng rất nhanh đã giãn ra, anh cười: “Vậy chúng ta chơi trò này trước đi.”

Nếu cô đã thích thể hiện, vậy tôi sẽ chờ cơ hội để trêu chọc.

Ở phía trước bọn họ vẫn còn một hàng dài, Tuế Hòa và Cừ Chiêu nối đuôi đi tới, cả hai ăn ý không ngẩng đầu nhìn về phía con lắc lớn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi nghe thấy tiếng thét chói tai.

Tuế Hòa thở ra một hơi, tim đập rất nhanh, cô hơi hơi nghiêng đầu hỏi Cừ Chiêu: “Chút nữa cậu đừng sợ, cứ lớn tiếng hét lên, không sao đâu.”

Cừ Chiêu lạnh lùng nhìn cô gái đang hồi hộp tới mức thái dương ướt đẫm mồ hôi, đôi môi cười nhạt, nhẹ nhàng nói: “Được.”

Đợi tầm mười phút là đến lượt bọn họ.

Tuế Hòa chọn một chỗ ngồi trong khoang, Cừ Chiêu ngồi bên trái cô, bên phải cô là một nam sinh xa lạ.

Cừ Chiêu không thể khống chế mà nhìn về phía váy của cô lần nữa, bởi vì khi cô đứng dậy, chiếc váy nhẹ bay lên, ánh sáng xuyên qua tà váy chiếu vào đùi cô…

Anh dựa lưng vào ghế, nhìn nam sinh bên cạnh cũng đang ngắm cảnh này.

Chắc chắn là Tuế Hòa cố ý, làm gì có người nào mặc váy đi công viên giải trí. Cừ Chiêu nhắm mắt lại, anh hơi đau đầu, chắc là do phơi nắng quá lâu.

Mãi cho đến khi thiết bị an toàn được nhân viên kéo xuống, Cừ Chiêu mới cảm thấy cơn đau đầu giảm đi một chút.

Thanh an toàn cũng đã giữ chặt tà váy.

Mỗi lần chơi kéo dài một phút.

Trong một phút này, Cừ Chiêu nhắm mắt chịu đựng cơn gió mạnh, không nói một lời.

So với sự bình tĩnh của anh, Tuế Hòa sợ tới mức choáng váng, dạ dày cuộn từng cơn, cô không hét toáng lên, nhưng khi trò chơi kết thúc hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch.

Cừ Chiêu đi đến bên cạnh cô, không chạm vào mà cúi xuống gần bên tai cô, hơi thở của anh hòa cùng hương thơm trên cơ thể cô toát ra, giống như mùi gỗ đàn hương bỏ thêm cam quýt. Anh trầm mặc, cẩn thận hỏi: “Cậu có khỏe không?”

Tuế Hòa một tay xua xua, một tay che ngực lại, hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi không sao.”

“Chúng ta đi chơi tàu hải tặc đi”, Cừ Chiêu chỉ vào phía sau cô, ánh mắt tràn đầy hy vọng, “Đây là lần đầu tiên mình đến công viên giải trí, mình thật sự muốn thử chơi một lần’.

Tuế Hòa nuốt nước bọt, “Vậy chúng ta chơi tàu hải tặc.”

“Được.” Cừ Chiêu lập tức bật dậy, nhìn anh có vẻ rất hào hứng.

Ngồi trên tàu hải tặc không khó chịu như ở trò chơi con lắc lớn nhưng nó không ngừng đung đưa trên không trung, Tuế Hòa muốn dừng mà không được.

Cô không từ chối vì cô sợ rằng Cừ Chiêu sẽ thất vọng.

Không có bạn chơi cùng, bị mọi người xa lánh, âm thầm quái gở… Nếu tất cả những điều này còn tiếp diễn thì sớm muộn gì cũng hỏng mất. Nếu cô đã chủ động đến cạnh anh thì không thể quay đầu rời đi vì so với việc lạnh nhạt ngay từ đầu thì điều đó càng làm anh tổn thương hơn.

Về phần Cừ Chiêu, sau khi lên tàu hải tặc, anh đã chọn ngồi ở toa phía sau.

Bây giờ Tuế Hòa không phải chơi trò chơi trên không, thì cô có thể thích ứng được với bất cứ thứ gì.

Xe đυ.ng là trò chơi do một người điều khiển, hai chân để sát vô lăng là có thể điều khiển được. Không biết có phải áo giác của Tuế Hòa hay không nhưng cô luôn cảm thấy Cừ Chiêu không ngừng xoay quanh mình, va chạm liên tục làm cô choáng váng.

Nhưng Cừ Chiêu lại cười rất vui vẻ.

Anh chắc chắn đang chơi cùng với cô, nhưng chỉ là không thể khống chế được sức mạnh của mình.

Tuế Hòa cắn răng, quyết định nhịn.

Chơi xe đυ.ng xong, Cừ Chiêu chọn tàu lượn siêu tốc.

Tuế Hòa: “…”

Bước xuống từ tàu lượn siêu tốc, Tuế Hòa ngồi trên ghế đá, uống rất nhiều nước, ngẩng đầu lên nói với Cừ Chiêu: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”

Nếu chơi thêm một lần nữa, cô sẽ nôn mất.

Cuối cùng cũng không nhịn được rồi. Cừ Chiêu cúi đầu để che giấu vẻ tự mãn trong mắt, anh ngồi xuống bên cạnh Tuế Hòa tỏ vẻ ủ rũ, hai người ngồi cách nhau một khoảng.

Anh nói: “Tôi xin lỗi. Tôi chưa từng đến công viên giải trí nên mọi thứ Tôi đều cảm thấy mới mẻ nên quên mất cảm giác của cậu.

“Không phải không phải, không liên quan đến cậu, là do mình quá yếu.” Để tăng sự thuyết phục, cô nói: “Cậu xem, mình có sao đâu.”

Đến mức này rồi mà vẫn muốn đem mọi vấn đề đổ hết cho bản thân à?

Rất tốt. Cừ Chiêu mỉm cười.

Cừ Chiêu mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nhưng do thiếu dinh dưỡng nên sắc mặt tiều tụy, bỏ qua điều này thì khuôn mặt anh cũng rất thanh tú và đẹp trai.

“Tuế Hòa, cậu thật tốt bụng.”

Tuế Hòa nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, chiều cao còn không bằng cô, nhỏ con hơn một chút, ở trước mặt cô cẩn thận giấu đi cảm xúc của mình, cười đến đau lòng.

Cô lắc đầu: “Cậu xứng đáng được đối xử tốt hơn.”

Chẳng qua là, ai có thể nghĩ rằng mười bốn năm sau, chàng trai yếu đuối này, sẽ biến thành kẻ sát nhân?

Không ai có thể nghĩ đến.

Cho nên mới không ai có thể may mắn thoát khỏi.

*** 4 ***