Chương 37: Đừng sợ (1)

Tuế Hòa làm sao mà không hiểu được.

Trải qua hai đời, cô đương nhiên biết một người tính cách chân chính vặn vẹo không phải chỉ dựa vào vật chất đầy đủ là có thể thay đổi.

Nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Tuế Hòa không ngây thơ, cô chỉ muốn trong phạm vi năng lực của mình cho Cừ Chiêu một cuộc sống tốt đẹp.

Cho dù nội tâm của anh âm u hay là ánh mặt trời, cô đều hy vọng anh sống tốt.

Nhưng mà, sự thật chứng minh, nội tâm của Cừ Chiêu quá thâm sâu và cố chấp, không phải cô muốn thay đổi là có thể thay đổi được.

Tuế Hòa nhìn thấy được, cho tới hiện tại, Cừ Chiêu đều mang lên lớp mặt nạ để sống. Từ lúc đầu giả vờ đáng thương, đến khi giả vờ ôn nhu, nhưng hiện tại Cừ Chiêu lại để lộ một góc bản tính, chân thật nhất cũng khiến cho người ta không muốn nhất.

Cô biết rõ, chỉ là lựa chọn làm như không thấy.

Bởi vì cô không thích Cừ Chiêu, cho nên kết quả có như thế nào cũng không sao cả.

Cô cũng không cảm thấy mình sống lại một lần nên phải sống vì người khác.

Cô đối xử với người khác còn lạnh lùng hơn Cừ Chiêu.

Lúc đầu Tuế Hòa giúp đỡ Cừ Chiêu, chỉ là lấy thân phận một người ngoài cuộc mang theo góc nhìn của thượng đế đi giúp anh, đồng thời cũng là giúp chính mình.

Cho nên khi cảm thấy mệt mỏi và muốn rời đi, cô sẽ tìm cho mình một cái cớ để đạt được mục tiêu cứu vớt, cho dù trong lòng cô biết rõ tất cả sự lạc quan tích cực của Cừ Chiêu đều là giả dối.

Cô chỉ là một người ngoài cuộc, nếu không có cách nào khiến cho tam quan vặn vẹo của Cừ Chiêu trở nên ngay ngắn, cũng chỉ có thể bắt đầu từ bản thân. Cô cưỡng ép chính mình không cần phải miệt mài nghiên cứu nội tâm, lướt qua mặt ngoài là tốt rồi, việc gì phải đào bới để hỏng hết tâm tư ngọt ngào?

Cừ Chiêu vui vẻ cho cô thấy lớp giấy gói kẹo hoàn mỹ, cô cũng không nên xé bỏ lớp ngụy trang. Mọi người đều giả vờ bình yên, thật tốt.

Thời gian thử việc, là phương án lý tưởng của Tuế Hòa để thăm dò ranh giới cấm kỵ.

Ai bảo Cừ Chiêu quá nguy hiểm? Cô phải tạo cho chính mình một lớp áo giáp thật dày mới có thể yên tâm.

Thử ở chung với nhau, Tuế Hòa sẽ biết vì sao Cừ Chiêu đối xử đặc biệt với mình, sau đó cô có thể lợi dụng điểm đặc biệt này để giải quyết rất nhiều vấn đề đã ăn sâu bén rễ.

Cừ Chiêu luôn hỏi cô kỳ hạn bao lâu, kỳ thật cô cũng không biết rõ, cô chỉ muốn giữ lấy quyền chủ động mà thôi.

Muốn rời đi liền rời đi, tự do tự tại nhất cũng vô tình nhất, khiến cho người khác tức giận, nhưng cô vui sướиɠ, cho nên không sợ.

Bản thân cố chấp tới mức không thể cứu chữa.

Có lẽ cô đối với mỗi người đều giống nhau, nhưng cũng chỉ có như vậy. Muốn cô phiền não vì người khác? Không có khả năng.

Là người có thiếu sót về tình cảm, Tuế Hòa cho rằng bản thân sẽ cô đơn cả đời.

Nhưng thượng đế thật tốt bụng.

Người tự coi mình là trung tâm, lại thích phổ độ chúng sinh, Tuế Hòa bắt đầu vì người khác mà lo được lo mất. Sẽ bởi vì Cừ Chiêu hờ hững mà phiền lòng, sẽ bởi vì Cừ Chiêu dối trá áp đặt mà nôn nóng, sẽ bởi vì Cừ Chiêu khẩu thị tâm phi mà mừng thầm, sẽ bởi vì Cừ Chiêu dính người mà vui vẻ.

Lúc trước Tuế Hòa chỉ nhìn những điều tốt đẹp, bỏ qua điều xấu, là bởi vì cô không có cảm tình đối với Cừ Chiêu.

Vì vậy nếu anh có tồi tệ hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Mà hiện giờ, Tuế Hòa lại một mực thích Cừ Chiêu. Vốn biết rõ anh nguy hiểm, cô vẫn muốn đến gần.

Nhưng điều này không có nghĩa cô sẽ cố ý phóng đại điểm tốt của Cừ Chiêu, hơn nữa sẽ cưỡng chế sửa chữa tật xấu của anh.

Cô thích anh, sẽ không bởi vì anh xấu mà ghét bỏ, đẹp mà vui mừng.

Cô thích anh, anh tốt, cô thích, anh xấu, cô cũng thích.

Cô thích anh, nên sẽ thích tất cả về anh.

Cừ Chiêu chính là Cừ Chiêu, bất kể tốt hay xấu, Tuế Hòa đều tiếp nhận hết. Cô thích Cừ Chiêu.

Còn có thể cùng nhau xuống địa ngục.

Thời gian thử việc kết thúc.

Cừ Chiêu không cảm thấy niềm vui chiến thắng.

Anh cảm thấy bản thân thất bại đến rối tinh rối mù.

Chuyện này, anh thật sự không biết mục đích ban đầu của mình là gì. Tiếp cận Tuế Hòa là bởi vì cái gì? Anh đã quên hết.

Tuế Hòa nói cô rất thích anh, Tuế Hòa nói cô biết du͙© vọиɠ của anh nhưng cô không sợ, Tuế Hòa nói ở bên nhau đi.

Cừ Chiêu nhắm mắt lại, giọng nói của Tuế Hòa thật là dễ nghe.

Anh thích Tuế Hòa sao? Anh không biết. Hoặc là nói, anh không dám biết.

“Tuế Hòa, em sẽ rời xa anh sao?”

Cừ Chiêu không biết suy nghĩ nội tâm chân thật của mình, nhưng luôn canh cánh trong lòng chuyện Tuế Hòa luôn muốn chạy trốn.

“Sẽ không.” Tuế Hòa siết chặt tay, “Anh đừng sợ.”

Cừ Chiêu lắc đầu, ôm cô: “Ừm, anh biết rồi, ngủ đi.”

Tuế Hòa mím môi, chui vào vòng tay anh, bình yên đi vào giấc ngủ.

Cừ Chiêu không ngủ.

Con ngươi bởi vì thích ứng bóng tối mà mở to, anh nhìn đến ngăn tủ đặt trong phòng, cái bàn, ghế dựa, dường như đều có sinh mệnh.

Anh thấy kỳ lạ, vì sao trong lòng lại cảm thấy trống vắng.

Tựa như những thứ trước mắt này đều không thuộc về anh.

Chẳng lẽ anh không nên xuất hiện ở chỗ này sao? Vậy anh nên xuất hiện ở nơi nào?

Ở nơi không thấy ánh mặt trời sao? Phải chăng còn có kế hoạch gì?

Sao có thể? Rõ ràng Tuế Hòa đang ở trong lòng ngực anh.

Cô chính là ánh sáng.

Cừ Chiêu hôn lên trán Tuế Hòa.

Anh cười khẽ, thật may dưới môi vẫn có sự ấm áp chân thật.

Có Tuế Hòa ở bên cạnh, Cừ Chiêu không sợ bất cứ thứ gì.

————

Hiện tại còn cảm thấy Tuế Hòa ngốc bạch ngọt sao? ( một cái biếи ŧɦái có gì tốt, một cái biếи ŧɦái một cái bệnh kiều mới vui.

Viết mãi diễn biến nội tâm của Cừ Chiêu, rốt cuộc đến phiên Tuế Hòa.

Về sau chính là không ngừng ngọt nha ha ha ha ha

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~