Chương 2: Thật sự đáng tiếc, không thể cùng các cậu vui vẻ.

Chương 2: Thật sự đáng tiếc, không thể cùng các cậu vui vẻ.

Đối với chuyện hai người này ầm ĩ, Bùi Nghiên không thấy kinh ngạc gì cả.

Cô chỉ giương mắt nhìn bọn họ một chút, noi: “Đi thôi.”

Chu Phương Phương tạm thời cùng Lục Giang Bắc ngưng chiến.

Bởi vì trì hoãn trong chốc lát, bọn họ tránh được giờ cao điểm.

Thế nhưng cho dù như vậy, xe bus về nhà vẫn đầy ắp người.

Lúc đi lên, bọn họ chỉ tìm được hai chỗ, Lục Giang Bắc để cho hai người bọn họ ngồi ghế, còn mình đứng dựa vào thành ghế, đứng bên cạnh Chu Phương Phương.

Xe vừa đi vừa đỗ, người bên trong đổi mấy đợt.

Qua ba trạm, sau khi Chu Phương Phương đấu võ mồm với Lục Giang Bắc mấy câu, cuối cùng không giữ được bình tĩnh nữa, quay đầu hỏi Bùi Nghiên: “Học trưởng Lâm nói gì với cậu thế?”

Bùi Nghiên không quá thích mùi vị hỗn tạp trên xe bus, cho nên từ lúc bắt đầu lên xe, cô vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy Chu Phương Phương hỏi, cô miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.

“Nói gần đây anh ta rảnh, bảo mình cần thì có thể tìm anh ta thảo luận học tập, còn nói lúc trước anh ta có ôn thi ở một trung tâm, bầu không khí ở đó khá tốt.”

“Cậu nói gì?”

“Mình nói cảm ơn.”

“…” Chu Phương Phương bị chặn họng, một lúc lâu cô ấy mới ấp úng nói: “Nghiên Nghiên này… chuyện đó, chúng ta lên cấp ba, việc học quả thật rất nặng, học trưởng Lâm cũng chỉ có ý tốt thôi.”

“Ừ.”

“Vậy cậu dự định đi sao?”

“Không.”

“Hả?” Chu Phương Phương thở dài, một lát sau lại nói: “Cũng đúng, dì Từ bận rộn như vậy, chắc hẳn không hỏi đến cậu, đoán chừng chú Bùi cũng không có thời gian, nghe cha mình nói, gần đây ông ấy luôn không về nhà, có lẽ trong tiệm nhiều việc.”

Nghe cô ấy nhắc đến Từ Thanh và Bùi Tĩnh Tùng, mí mắt Bùi Nghiên đột nhiên hơi động.

Chu Phương Phương không chú ý đến, tiếp tục nói ra phân tích của cô ấy, sau cùng đưa ra đề nghị: “Hay là cả ba chúng ta đều báo danh đi?”

Càng nói càng cảm thấy có đạo lý, Chu Phương Phương nhìn Bùi Nghiên lại nhìn qua Lục Giang Bắc.

“Chúng ta đi chung, đi học tối như vậy, lúc về người trong nhà không yên tâm, lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày mà, để cho chúng ta đắm chìm trong biển tri thức, mỗi ngày vui vẻ.”

Lục Giang Bắc vỗ bả vai Chu Phương Phương: “Để cậu thất vọng rồi, lễ Quốc Khánh tôi muốn về nhà một chuyến.”

Nói xong anh ta còn nhún vai: “Thật sự đáng tiếc, không thể cùng các cậu vui vẻ.”

“…” Chó Lục JB.