Chương 1: Thổ lộ

Chương 1: Thổ lộ

“Nhìn gì thế? Chu Phương Phương?” Lục Giang Bắc khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường hỏi người nào đó đang lén lút ở bên cạnh.

Chu Phương Phương bĩu môi: “Còn nói tôi, cậu không hiếu kỳ sao?”

Nghe thấy vậy, Lục Giang Bắc nhướn mày nhìn về phía trước.

Ở trường đình cách đó không xa, nam sinh dáng người thẳng tắp, khí chất hào hoa phong nhã, vẻ mặt thành thật khẽ cúi đầu nói gì đó với cô gái ở đối diện.

Hai người có khí chất xuất chúng, đứng từ xa nhìn lại càng khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ đẹp mắt.

“Không phải chỉ là thổ lộ thôi à?” Lục Giang Bắc lạnh nhạt nói.

“Nhàm chán, Bùi Nghiên là người trong cuộc, người ta còn bình tĩnh hơn cậu.”

“Cậu thì biết cái gì, người khác là người khác, đây chính là Lâm Phóng đấy, cậu đã qua chỗ hội trường kỷ niệm tốt nghiệp chưa? Biết học trưởng Lâm người ta ở đó bao lâu không?”

Lục Giang Bắc cười lưu manh: “Chuyện này tôi đúng là không đoán được, ai bảo học trưởng Lâm của cậu đến sớm.”

“…”

Chu Phương Phương khinh thường.

Hai người đấu võ miệng một lúc, phát hiện trong đình chỉ còn lại một mình Bùi Nghiên.

Đang vào thu, bên trong cô mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, bên ngoài là một chiếc áo len dáng dài màu sữa, chiều dài đến mắt cá chân, vẻ mặt nhàn nhạt đi về phía bọn họ, nhìn qua thế mà không khỏi có chút cô đơn.

Một chút cũng không nhìn ra được dấu vết mới được nam thần cùng trường thổ lộ.

Lục Giang Bắc nhìn qua vẻ mặt không chút nào gợt sóng của Bùi Nghiêng, hướng về phía Chu Phương Phương cười một tiếng: “Học trưởng nam thần của cậu đúng là vô dụng.”

Chu Phương Phương trợn mắt trừng một cái: “Bớt tranh cãi khiến cậu có thể tức chết à? Lục JB.”

“Mẹ kiếp!”

Lục Giang Bắc chửi bậy: “Chu Phương Phương, cậu đúng là ngang ngược, ông đây lặp lại một lần nữa, con mẹ nó tôi tên Lục Giang Bắc, Lục Giang Bắc, còn dám gọi tên viết tắt của ông đây, sáng mai thi đừng mong ông đây giúp cậu ôn tập.”

“Không giúp thì không giúp.” Chu Phương Phương quét mắt nhìn qua anh ta: “Đến lúc đó tôi trực tiếp nhờ Nghiên Nghiên giúp mình khoanh trọng điểm.”

Lục Giang Bắc bị cô làm cho tức quá hóa cười, thấy người qua sông đoạn cầu, chưa thấy người phá xong còn làm ra vẻ đương nhiên như vậy, vị trước mặt anh ta có thể xem là chim thủy tổ.

“Đừng để đến lúc đó còn chưa khoanh xong trọng điểm, cậu đã bị đả kích đến tự kỷ luôn.”

“…” Chu Phương Phương dùng cùi chỏ huých vào ngực anh ta một cái.

“Đàn ông con trai nói nhiều như vậy làm gì.”

Bùi Nghiên, Chu Phương Phương, Lục Giang Bắc, ba người bọn họ là bạn thân, biết tính tình của nhau.