Chương 11: Cháo hải sản
Bùi Tĩnh Tùng hướng về phía phòng khách gọi: “Con qua đây giúp cha một tay.”
Một lúc lâu sau, một cô nhóc mím môi, dáng vẻ không được tự nhiên đi đến.
Đập vào tầm mắt của Bùi Tĩnh Tùng là mắt cá chân mảnh khảnh của Bùi Nghiên, chân vừa trắng vừa nhỏ, nhìn còn không to bằng cổ tay hắn, nhìn đi, hắn bảo cô ăn nhiều cơm quả nhiên là đúng.
“Con giúp cha rửa sạch rau đi, hôm nay chúng ta ăn cháo hải sản.”
“Chỉ vậy thôi ạ?”
Giọng nói của cô rất nhẹ.
“Cái gì?”
“Ý con là, chỉ rửa rau xanh thôi ạ? Tôm và mực thì sao?” Bùi Nghiên lại đi về phía hắn hai bước, áo khoác gần như chạm vào áo sơ mi của hắn.
“À… Cái này…” Bùi Tĩnh Tùng cong khuỷu tay, chống cánh tay đẩy cô sang bên cạnh một cái.
“Mấy thứ này nặng mùi tanh, cha qua xử lý là được.”
“Cha, cha thật tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, rõ ràng là đang nói khích lệ hắn, nhưng Bùi Tĩnh Tùng lại cảm thấy trong mắt cô mang theo nồng đậm châm chọc.
Có lẽ là thế thật, biến mất mấy tháng để con gái tự mình đi gọi về nhà, người cha này quả thật nên bị trào phúng vài câu.
Bùi Tĩnh Tùng cảm thấy trái tim người cha già này của mình run lên một cái, hắn quay đầu nhìn cô cười: “Cha không đối xử tốt với con thì đối xử tốt với ai?”
“Cha là cha mà, đương nhiên sẽ luôn đối xử tốt với con.”
Cô cười.
“Trừ khi… có một ngày tìm được người mà cha sẵn lòng giao con cho cậu ta, trước lúc đó, con vẫn luôn là người quan trọng nhất của cha.”
“Như vậy à.”
Bùi Nghiên nhìn vào mắt hắn.
Lại nói, mắt của cô và mắt của Bùi Tĩnh Tùng thật sự rất giống nhau, cha con hai người đều có đôi mắt sâu, mí mắt sâu, nghe mấy ông bà cụ hàng xóm nói, người có mắt sâu duyên tình mỏng, duyên thân sâu, cũng không biết rốt cuộc có đúng hay không.
Hiển nhiên đối với việc sơ chế tôm, cua gì đó, Bùi Tĩnh Tùng rất có kinh nghiệm, chỉ mới mười phút, cá đã được đánh vảy, mổ bụng, tôm được bỏ đầu lấy chỉ đen, cua cũng được làm sạch, bỏ vào trong nồi.
Bùi Nghiên dễ dàng hơn, cô chỉ cần rửa sạch cà rốt và rau xanh đưa cho Bùi Tĩnh Tùng là được.
Dưới sự hợp tác của hai cha con, nửa tiếng sau, một nồi cháo hải sản thơm ngào ngạt chính thức ra lò.
Bùi Nghiên búi tóc ra sau, kề sát mũi vào ngửi, Bùi Tĩnh Tùng cười hỏi: “Sao nào?”
Cô khẽ gật đầu, sau đó cũng không nhìn hắn, xoay người đi đến phòng khách.