Chương 12: Say rượu

Chương 12: Say rượu

Bùi Tĩnh Tùng bất đắc dĩ cười một tiếng, biết cô nhóc này còn đang mang thù hắn, nhận mệnh chuyển từng món ăn ra.

Nấu cua có chút tốn thời gian, hấp thì không nói, nhưng pha sốt cần tốn chút thời gian, không nghĩ đến chỉ một lúc không để y, Bùi Nghiên đã ở sau lưng hắn lén mở rượu vang đỏ.

Chẳng những mở, nhìn ly đế cao trước mặt cô, rõ ràng đứa nhỏ này tự rót tự thưởng tức.

Bùi Tĩnh Tùng cau mày, đang định nói cô hai câu, Bùi Nghiên cầm ly lên nhìn hắn nói.

“Cha, con cũng rót cho cha một ly nhé.”

Giọng điệu mềm mại, rõ ràng là mang theo chút lấy lòng.

Hắn không tiện quá mức cường ngạnh răn dạy cô, bỏ cua đã hấp lên bàn, Bùi Tĩnh Tùng trịnh trọng cùng cô nói: “Cha không nói đùa với con, vừa rồi con đã đồng ý với cha, Nghiên Nghiên, con phải tuân thủ lời hứa hẹn của mình.”

Cô nhún vai: “Vậy được rồi.”

Nói xong, tự mình múc cho mình một bát cháo cho cô và hắn, lại vươn tay bắt đầu bóc cua.

Bùi Tĩnh Tùng thấy động tác vụng về của cô, chủ động giúp cô bóc cua, phục vụ chu đáo.

Bùi Nghiên đâu?

Cô chỉ chịu trách nhiệm ăn.

Ăn xong một con cua, cô lại giúp Bùi Tĩnh Tùng rót một ly rượu, chờ hắn nghi hoặc nhìn về phía cô, Bùi Nghiên nhàn nhạt nói.

“Không cho con uống rượu, vậy cha uống nhiều thêm chút đi, dù sao cũng mở chai rượu ra rồi, đừng lãng phí.”

Lý do này rất mạnh, trong lúc nhất thời Bùi Tĩnh Tùng không cách nào phản bác.

“Nghiên Nghiên, con có trách cha không?”

Đại khái Bùi Tĩnh Tùng đã uống say, ánh mắt nhìn Bùi Nghiên hoảng hốt lại mê ly.

Lời hắn nói có chút không đầu không đuôi, nhưng Bùi Nghiên nghe hiểu, hắn đang nói đến chuyện mấy năm nay hắn và Từ Thanh càng lúc càng xa cách.

Bùi Nghiên lắc đầu: “Không trách.”

Bùi Tĩnh Tùng cười ha hả, giống như mang theo vui sướиɠ, lẩm bẩm nói mấy câu, ngã vào trên bàn cơm vùi đầu ngủ.

Tư thế này Bùi Nghiên thật sự quá quen thuộc, không cần đoán cũng biết hắn tăng ca làm thêm giờ ở tiệm sửa xe, giống như mẹ cô vậy.

Bùi Nghiên không nghĩ ra sao Bùi Tĩnh Tùng lại cố chấp như thế, tử thủ tiệm xe kia, còn cam tâm tình nguyện làm không biết mệt.

Đại khái người uống say đều nặng hơn ngày thường, Bùi Nghiên cố hết sức đỡ Bùi Tĩnh Tùng, thất tha thất thểu về phòng.

Trên thực tế nếu không phải trong tiềm thức Bùi Tĩnh Tùng không đem phần lớn trọng lượng đặt lên người cô, đoán chừng Bùi Nghiên cũng không đỡ được hắn.

Trở về phòng, cô đưa người uống say đặt lên giường.