Tình trạng của Yến Kham về cơ bản đã ổn định, mẹ Yến cũng không muốn anh nằm mãi trong bệnh viện lạnh lẽo nên đã xuất viện và đưa anh về nhà, mời nhân viên y tế chuyên biệt để chăm sóc, cũng chuẩn bị các loại dụng cụ theo dõi tình trạng cơ thể của anh bất cứ lúc nào.
Sau khi mọi chuyện đều chuẩn bị xong, mẹ Yến nhìn con trai vẫn không có chút phản ứng nào, trong lòng vô cùng khó chịu, bà đè nén nỗi buồn trong lòng, kéo tay anh nói: “Ngày mai Miểu Miểu sẽ chuyển tới đây, đến lúc đó con bé sẽ nói chuyện với con, về sau cũng là người nhà của con, con phải nhanh chóng tỉnh lại, biết không?”
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Yến Kham đã khôi phục ý thức, chỉ là cơ thể anh vẫn không thể cử động được, cũng không thể làm ra bất kì phản ứng gì.
Lúc này nghe được lời của mẹ Yến, trong lòng anh không khỏi tràn đầy nghi hoặc, Miểu Miểu chuyển đến đây là có ý gì, cô ấy chính là người nhà của con là sao?
Vậy Miểu Miểu và anh là quan hệ gì? Vân Khanh đâu?
Mẹ anh không phải muốn làm loạn hôn sự của anh đó chứ? Bà cũng không phải người hồ đồ như vậy đi?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng anh có chút sốt ruột, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào có thể nói ra được suy nghĩ của bản thân.
Mẹ Yến cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng, Lục Miểu Miểu sắp dọn vào ở, bà cần phải chuẩn bị một chút.
Ngày hôm sau Lục Miểu Miểu trực tiếp chuyển vào Yến gia ở.
Dù Lục Miểu Miểu tự nguyện gả tới, nhưng mẹ Yến vẫn cảm thấy như vậy đối với cô có chút thua thiệt, nên đối xử với cô rất hòa ái dễ gần.
Cũng không ép cô phải ở cùng một chỗ với Yến Kham, mà chuẩn bị cho cô một phòng riêng. Bà cũng không chỉ định đích thân cô phải đi chăm sóc Yến Kham, mà chỉ bảo cô nếu có thời gian rảnh thì qua trò chuyện với Yến Kham.
Lục Miểu Miểu cảm thấy khi ở Yến gia so với ở Lục gia càng thoải mái hơn, ít nhất ở đây cũng không có bạch liên hoa thỉnh thoảng tới tìm cô gây phiền toái, cũng không có người thân bất công không nhìn rõ trắng đen, phải trái đã chỉ trích cô.
Bởi vì Yến phu nhân tôn trọng cô, nên người hầu trong nhà cũng xem cô như thiếu phu nhân mà đối xử, không có ai khinh thường cô cả.
Cảm giác buồn bực và uất nghẹn của cô khi Lục gia trong khoảng thời gian ở đây đã được tiêu tán không ít, trong lòng cô có chút cảm kích Yến phu nhân, cũng nguyện ý dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc Yến Kham.
Khi Lục Miểu Miểu đi xem Yến Kham, y tá đang ở giúp anh lau tay.
Lục Miểu Miểu đi tới nói: “Để tôi làm đi.”
Y tá biết thân phận hiện giờ của cô, nghĩ cũng chỉ cần lau tay mà thôi, sẽ không đến mức xảy ra vấn đề gì, liền nhường lại cho cô. Lại nghĩ có lẽ Lục Miểu Miểu sẽ nói chuyện với Yến Kham nên liền đi ra ngoài trước.
Vậy nên trong phòng chỉ còn lại hai người Lục Miểu Miểu và Yến Kham.
Lục Miểu Miểu rũ mắt nhìn Yến Kham đang bất tỉnh, trong lòng có chút đồng cảm.
Vốn là thiên chi kiêu tử, kết quả đột nhiên lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn biến thành người thực vật, vị hôn thê cũng vứt bỏ anh.
Cũng là một người đáng thương.
Lục Miểu Miểu thở dài, nói: “Anh yên tâm, nếu đã đồng ý gả cho anh rồi thì về sau tôi sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ.”
Tuyệt đối sẽ không vứt bỏ anh giống như Lục Vân Khanh đã làm.
Yến Kham nghe vậy cũng không cảm thấy vui vẻ gì, bỗng nhiên không thể hiểu được nhiều thêm một người vợ, còn không phải là vị hôn thê mà anh chuẩn bị cưới, anh chỉ muốn biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi Lục Miểu Miểu nói xong, liền bắt đầu giúp Yến Kham lau tay.
Ai biết ngay khoảng khắc cô chạm vào tay anh, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một màn hình đơn giản, trên đó có hai hàng chữ hiện lên.
[Vợ chồng một thể, cùng chung khí vận.]
[Giá trị khí vận +0.1]