Chương 11: Không nói nhiều, sẽ không chết

Đây là...... Phó Đạt mang theo Khúc Thiến Như đến cầu xin Trì Úc?

Tần Tư Nhân nghĩ như vậy, lời nói tiếp theo cảu Phó Đạt đã xác minh suy đoán của cô.

"Đúnglúc Tư Nhân cũng tới đây, Trì tổng ngài cho dù không nể mặt tôi, cũng phải nể mặt Tư Nhân a."

Lần trước hợp tác một bộ phim điện ảnh, Tư Nhân đã tiến cử một diễn viên vào vai nam chính trong phim, không phải ngài cũng rất hài lòng sao? Doanh thu phòng vé đạt được năm tỷ. Sau này ngài không định dùng người của Tinh Mỹ, đây không phải cũng là tổn thất của ngài sao?"

Trì Úc ngồi ở chủ vị, có chút miễn cưỡng, sau khi Phó Đạt nói xong, nhướng mày "Phó tổng cảm thấy... tôi cần cân nhắc tổn thất?"

Một câu nói, ngữ khí hơi nặng một chút.

Phó Đạt vội vàng cúi người, giải thích "Không, không, không phải, sao có thể như vậy, ý của tôi là, ngài cũng nên cho Tinh Mỹ một lối thoát chứ."

Thịnh Thế là ông trùm đầu tư văn hóa điện ảnh truyền hình, sức ảnh hưởng rất lớn, các bộ phim được đầu tư đều bùng nổ.

Thế lực như vậy, không hợp tác được còn chưa tính, còn mơ mơ hồ hồ đắc tội rồi.

Tinh Mỹ như vậy làm sao có thể sống?

Ngón tay của Trì Úc đặt trên tay vịn sô pha, gõ nhẹ, không đáp lại lời Phó Đạt.

Giống như không nghe thấy.

Phó Đạt thấy thế, không biết nên nói cái gì, cuối cùng lau mồ hôi, trực tiếp nhíu mày thấp giọng mắng Khúc Thiến Như bên cạnh:

"Cô không có mắt à, rốt cuộc cô đã đắc tội gì với Trì tổng vậy?"

Khúc Thiến Như bị mắng, khóe miệng bất mãn nhếch lên, nhìn thoáng qua Tần Tư Nhân, nói:

"Phó tổng, ông cũng đừng chỉ hỏi tôi đắc tội Trì tổng như thế nào a, ông cũng hỏi chị Tư Nhân một chút đi, hỏi xem chị Tư Nhân đã làm cái gì?"

Tần Tư Nhân sửng sốt, nhìn về phía Khúc Thiến Như.

Phó Đạt tựa hồ cũng nhạy bén ngửi được cái gì đó, liếc mắt nhìn Tần Tư Nhân, hỏi Khúc Thiến Như: "Có ý gì?"

"Không có ý gì, em chỉ gặp chị Tư Nhân, hơn nửa đêm đi khách sạn Thế Kỷ. " Khúc Thiến Như nhìn Tần Tư Nhân, đáy mắt cười có thâm ý khác" Chị Tư Nhân, chị đến khách sạn Thế Kỷ làm gì vậy?"

Trái tim Tần Tư Nhân đập mạnh "......"

Đối mặt với tình huống như vậy, cô đương nhiên là muốn phủ nhận, phủ nhận xong tầm mắt rơi về phía Trì Úc.

Chỉ thấy Trì Úc vẫn là một bộ dáng lười biếng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Tần Tư Nhân chỉ có thể đưa ra kết luận rằng mình đã có bạn trai, kết thúc vấn đề không nên nhắc đến này.

Buổi tối, gửi tin nhắn cho Trì Úc là mình đang ở trong khách sạn Thế Kỷ.

Trì Úc không trả lời.

Nhưng một giờ sau, anh đã đến.

Đối mặt với thú tính củaTrì Úc, Tần Tư Nhân cuối cùng chống đỡ không được, khóc la lên: "Trì Úc, anhkhông cần, anh không cần như vậy, em đau quá..."

"Cầu xin anh, anh đừng, đừng như vậy, hu hu, anh mau dừng lại, hoặc là... anh chậm lại một chút."

Tần Tư Nhân cả đời này cũng chưa từng cầu xin ai, giờ phút này khi nam nhân thao, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Nhưng người đàn ông không dừng lại.

Cuối cùng, Tần Tư Nhân cắn môi, máu chảy ra, người đàn ông lúc này mới dừng lại.

Nhìn hai mắt đã khóc đến đỏ của người phụ nữ, đáy mắt trầm xuống: "Thời điểm em nhắn tin bảo tôi đến đây, cũng không phải là bộ dáng này."

"Ah"

"Trước khi tôi trở ra đây, em đi đi!"

Câu nói vừa dứt, Trì Úc buồn bực rút ra, xuống giường đi vào phòng tắm.

Tần Tư Nhân nhắm mắt lại, có chút hối hận, tại sao mình lại không cố gắng chịu một chút.

Nhưng cảnh tượng trước mắt này, cô cũng không có khả năng ở lại.

Đứng dậy thu dọn quần áo, rời đi.

Cô vừa rời đi được một lúc, cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông hai mắt trong veo cầm lấy điện thoại di động gọi một dãy số.

"Có thể đăng rồi, nhớ kỹ chỉ cần đăng bóng lưng, nhớ kỹ chỉ cần khiến mọi người ở trạng thái ngờ vực, mang theo tiết tấu một chút."

"Được, Trì tổng! " Âm thanh nũng nịu của Khúc Thiến Như vang lên " Nhưng em không hiểu rõ lắm, ngài đang làm cái gì vậy? Lại bảo em làm việc này trước mặt người quản lý của em, lại còn tìm phóng viên đăng lên weibo. Ngài đây là coi trọng Tần Tư Nhân, dùng dư luận ràng buộc chị ấy sao? Hay là chướng mắt cô ấy, ép buộc chị ấy rời xa ngài?"

Đôi mắt Trì Úc trầm xuống: "Không nói nhiều, sẽ không chết."

Cúp điện thoại, Trì Úc đi tới quán bar Đỗ Mặc Phi mở.

Đỗ Mặc Phi liếc nhìn Trì Úc đang say, rót một ly rượu vang đỏ, mở miệng:

"Sống vặn vẹo như vậy làm gì?"

Trì Úc không nói gì, nhướng mí mắt: "Cái gì?"

"Haha! "Đỗ Mặc Phi cười nhạo một tiếng" Thế nào? Tôi nói sai sao?"

Trì Úc: "Nói rõ ràng!"

"Anh cảm thấy cô ấykhông để ý, nên anh thấy rất yên tâm đồng thời cũng rất không thoải mái."

Trì Úc rũ mắt "Con mắt nào của cô nhìn ra tôi không thoải mái? Phụ nữ, thứ này chỉ là chơi đùa thôi, tôi cũng không rảnh nghĩ nhiều như vậy."

"Quên đi, tôi đổi cách hỏi, anh có phải hay không cảm thấy cô ấy dễ dàng "rơi vào" nên anh sợ sao?"

Trì Úc không nói gì, uống một ngụm rượu, đứng dậy rời đi.

Thấy vậy, Đỗ Mặc Phi hiểu rõ.

Thật là vặn vẹo!

--